Trong cột sáng nhô ra luồng ánh sáng bao bọc lấy người.
Qua vài giây, ánh sáng lại rút về cột sáng ở trung tâm, người Lâm Thanh đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Kỳ Tuyết Anh vẫn là bộ dạng trần truồng đứng trước mặt mọi người, mặt nàng lập tức đỏ lên, hai tay cố che lấy bộ vị nhạy cảm, nhưng như vậy càng làm tăng thêm sự gợi cảm.
Lý Uyển Tâm định bụng cởi áo ngoài đưa cho Kỳ Tuyết Anh, nhưng nàng nhìn lại trên người minh, y phục của nàng cũng tả tơi, hai bầu ngực vì kiếm khí ảnh hưởng phá nát lớp áo ngoài, bên dưới thảm hơn, chỉ còn chiếc quần lót thấp thoáng sắp rơi xuống.
"Lý tỉ tỉ, tỉ mặc tạm của ta đi." Lam Tích đỏ mặt cởi áo ngoài đưa cho Lý Uyển Tâm.
"Cảm ơn Lam muội." Lý Uyển Tâm nhận lấy tùy ý khoác lên, tuy rằng nàng chẳng quan tâm lắm, nhưng dù sao cũng là phép lịch sự tối thiểu, nên có vẫn phải có, lúc này nàng nửa hở nửa kín, mang đến một phen vận vị khác.
Lâm Thanh cởi xuống áo trong, đưa cho Kỳ Tuyết Anh mặc tạm, áo trong cũng không hoàn chỉnh, có vài chỗ rách tả tơi, Kỳ Tuyết Anh cố gắng kéo xuống vẫn chỉ có thể miễn cưỡng che đi non nửa bờ mông nàng, cặp nhũ hoa trắng tuyết lộ ra phân nửa, so với không mặc gì còn gợi cảm hơn.
Lâm Thanh chậc chậc trong lòng, quả là hưu vật, bây giờ hắn mới hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước, bị hãm hiếp trước mặt mấy người bọn họ, nhất là trong tình cảnh cửu tử nhất sinh như vậy lại càng khiến nàng tiết thân nhiều hơn, đúng là đủ dâm đãng.
Lâm Thanh cảm khái trong lòng, nhưng ngoài mặt lại sắc mặt bình thường nhìn nàng đánh giá, lại so sánh với Lý Uyển Tâm phóng khoáng cùng Lam Tích vừa rụt rè vừa hiếu động bên kia, đúng là mỗi người muôn vẻ.
Lúc này bảng lập thể lại hiện lên nội dung mới:
Nhiệm vụ chính: hoàn thành.
Phần thưởng: mỗi người tích điểm.
---------
Nhiệm vụ khảo hạch hoàn thành: đánh giá cấp S.
Phần thưởng: mỗi người đại truyền tống phù.
Ban bố quy định chính thức:
Không được tiết lộ luân hồi, vi phạm: xóa bỏ.
Không được giết đồng bạn trong đội ngũ, vi phạm: trừ hết tích điểm, phát động nhiệm vụ cưỡng chế.
Không được mang theo vật phẩm vượt qua bản thân đại cảnh giới.
Chỉ có thể đổi tích điểm bằng vật phẩm, công pháp,... Trong thế giới luân hồi.
Hiện tại có thể bắt đầu tự do giao lưu và hối đoái, có thể chọn để lại hoặc mang đi.
Thời gian: khắc.
Đám người Lâm Thanh nhìn nhìn bảng lập thể, sau đó đưa mắt nhìn nhau, Lý Uyển Tâm lên tiếng:
"Chỉ có người chúng ta, xem ra người kia…" nàng không nói hết lời, nhưng mọi người đều hiểu, gật đầu.
Lam Tích chạy đến trước người Hàn Nguyệt Sinh đưa ra chiếc nhẫn lúc trước nói:
"Cảm ơn Hàn công tử, nếu không có nó thì tiểu nữ đã chết rồi, sau này có cơ hội, tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp, trả lại huynh."
"Không sao, tiện tay mà thôi." Hàn Nguyệt Sinh mặt lạnh đưa tay lấy lại chiếc nhẫn, trên đó còn nguyên đường vân, hiển nhiên kẻ công kích không vượt quá hạn định lớp đầu tiên, như vậy chí ít có thể sử dụng thêm hai lần rưỡi nữa.
Lúc này trước mặt mấy người Lâm Thanh trồi nổi một bảng ánh sáng nửa trong suốt, trên đó chia thành các gian khác nhau.
Hắn đảo qua rất nhanh, là một người đã đọc hết Tàng Thư Các của Bạch Lâm kiếm phái, dù cho trong đó rất nhiều thứ không dùng được, nhưng hiểu biết của hắn thì là thật.
Quét qua mấy thứ bình thường, Lâm Thanh đứng mắt lại ở mục thần công cùng thần binh.
Thần công có rất nhiều loại cực kỳ đa dạng, tỉ như: Bát Cửu Huyền Công, Như Lai Thần Chưởng, Bát Cực Thần Quyết, Chân Dương Pháp,...
Thần binh cũng không hề kém cạnh: Như Ý Kim Liên, Kinh Thế Kiếm, Táng Vân Lăng, Hỗn Thiên Nghi, Thí Thần Kích,...
Đủ loại thần công thần khí được bày ra, nhưng tích điểm cần thiết đổi lấy cũng là một con số kinh người.
"A, đây, đây là…! Bỗng nhiên Kỳ Tuyết Anh kêu lên hấp dẫn ánh mắt mọi người, người Lâm Thanh đến gần, Kỳ Tuyết Anh lập tức chỉ vào một vật phẩm trong bảng lập thể:
Luân Hồi Lệnh: phát động nhiệm vụ luân hồi, tiếp nhận và hoàn thành có thể thu được lựa chọn thoát khỏi luân hồi hay không.
Đọc xong dòng giới thiệu, người đều sáng mắt lên, không ai muốn lúc nào cũng sống trong nguy cơ cả, lần này chỉ mới là nhiệm vụ đầu tiên mà đã như thế, nhiệm vụ sau này tất nhiên sẽ càng ngày càng khó khăn hơn, nếu có cơ hội thoát khỏi đây, bọn họ chắc chắn sẽ nắm lấy.
Nhưng khi nhìn đến tích điểm cần thiết, cả bọn đều thở dài ngao ngán, cần vạn tích điểm mới có thể đổi được một tấm Luân Hồi Lệnh!
Sau đó bọn họ cùng nhau tìm kiếm trong bảng xanh, bên trong có rất nhiều đồ vật, thậm chí có những thứ bọn họ còn chưa nghe qua, công dụng thì thiên kỳ bách quái.
Trong đó người nhìn thấy truyền tống phù, tác dụng rất đơn giản, là truyền tống đến một vị trí chỉ định trong phạm vi, truyền tống phù có nhiều loại, tùy theo phạm vi mà phân ra, đại truyền tống phù lớn nhất có đánh số có thể qua lại giữa các vị diện khác nhau, giá lên đến vạn tích điểm!
Đại truyền tống phù trong tay bọn họ là số , có thể truyền tống trong phạm vi một châu phủ.
Đám người lại lật qua vài lần đều không nhìn thấy thứ gì thích hợp với mình, Lâm Thanh lên tiếng:
" người chúng ta đều đã có công pháp võ công của riêng mình, Lam Tích cô nương chỉ là người bình thường, ta nghĩ cô nên đổi một loại võ công luyện tập, ít nhất cũng có chút lực phòng thân."
Những người khác gật đầu đồng ý, Lam Tích cũng biết, sở dĩ lần này để nàng lại là vì nàng hoàn toàn không biết võ công, mang theo chỉ tổ vướng chân, vì vậy trong lòng nàng luôn có điểm không được tự nhiên, thậm chí còn hơi câu nệ, nghe được đề nghị này, Lam Tích lập tức đáp ứng:
"Lâm công tử nói phải, tiểu nữ cũng có ý này, nhưng vẫn do dự không biết nên chọn môn nào, xin các vị cho tiểu nữ ý kiến." Lam Tích nhỏ nhẹ nói.
"Lam muội không được luyện võ từ nhỏ, ta nghĩ nên tập luyện một bộ đao pháp sử dụng chủy thủ sẽ dễ thích ứng hơn." Lý Uyển Tâm nói, những người khác gật đầu, Lam Tích không luyện võ từ nhỏ, xương khớp đã định hình, vì vậy một sớm một chiều không thể học được những thứ khó dùng như kiếm pháp.
Mà đao thì hợp với gà mờ, nhưng với thể lực của Lam Tích đừng nói là vung đao, cầm đao đã là cố hết sức rồi, thế nên chủy thủ vừa nhẹ vừa sắc bén lại dễ dùng dễ quen rất thích hợp với nàng, hơn nữa chủy thủ gọn nhẹ dễ cất giấu, đoạt được hiệu quả xuất kỳ bất ý rất dễ dàng.
"Thực ra vấn để thể chất trừ tự thân nâng cao còn có thể dùng tích điểm nâng lên, nhưng ta vẫn khuyên Lam cô nương nên tu luyện chủy thủ.
Chủy thủ vừa là đoản đao vừa là kiếm, thiên về dẻo dai khéo léo, chuẩn xác, học được cũng là một cách đặt nền móng muộn rất tốt" Lâm Thanh nói, nghe được lời của hắn, nhưng người khác đều tán thành.
"Tốt, đã xác định xong phương hướng, vậy bây giờ cần lựa chọn chi tiết, ai có gợi ý nào không? Ta vừa tìm được một môn kiếm pháp chuyên dùng cho đoản đao, giá tích điểm, còn lại tích điểm, Lam muội có thể tăng thể chất lên tiếp cận Uẩn Khí cảnh." Lý Uyển Tâm nói xong, tay nàng chỉ vào một ô vật phẩm, nơi đó nhanh chóng phóng to ra trước mắt mọi người.
Phù Diệp Phi Phong: lấy nhẹ nhàng linh động làm chủ, kiếm trong tay như lá phù du bay lượn trong gió, thuận đâm chém, ẩn giấu...
Giá: tích điểm.
Qua phần giới thiệu, có thể thấy đây là một môn kiếm pháp dành cho nữ giới, hơn nữa tu luyện đơn giản.
Thấy không ai phản đối, Lam Tích liền đổi môn kiếm pháp này, đang lúc nàng định nâng cao thể chất bản thân lên một bước, Kỳ Tuyết Anh lên tiếng:
"Thực ra Lam Tích muội có thể dùng tích điểm tăng lên đến cảnh giới Uẩn Khí ngay lập tức, chỉ cần có một tia nội lực lưu chuyển là có thể tự động nâng cao cường độ cơ thể, bản thân cũng dễ dàng học tập võ công hơn.
Ta vừa vặn không định đổi thứ gì, cho muội vay cũng không hề gì."
Kỳ Tuyết Anh là một người biết dựa theo tình hình hành sự, lúc trước sở dĩ nàng đưa ra đề nghị để Lam Tích lại là vì cô nàng thật sự chẳng được tác dụng gì cả, nhưng hiện tại thì khác, dù sao cũng là một đội, liên kết với nhau là không thể thiếu, hơn nữa nàng cũng muốn mượn cơ hội này xây dựng chút hảo cảm với những người khác.
Nghe được đề nghị của Kỳ Tuyết Anh, Lam Tích có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng, nàng biết mình cần tăng thực lực lên càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ chỉ làm vật cản cho những người khác, ấn tượng của nàng đối với Kỳ Tuyết Anh không tự chủ tăng lên một chút.
Một đoàn ánh sáng từ quang trụ bay ra bao phủ lấy Lam Tích, trên thân thể nàng cảm giác tê dại, qua một hồi, đoàn sáng rút đi, Lam Tích cảm thấy thân thể mình tựa hồ mạnh mẽ hơn không ít, trong lồng ngực nàng có một đoàn khí ấm lưu chuyển.
Đám người đại khái không có gì cần đổi, chỉ có Huyền Định đổi lấy một môn Thiết Bố Sam sau đó dùng tích điểm trực tiếp nâng lên tầng hai, tất cả tốn tích điểm, Lâm Thanh đột nhiên nhớ đến tính cảnh của mình lúc đầu, hắn lập tức tốn tích điểm đổi lấy một tiểu truyền tống phù.
Đợi mọi người giao lưu không sai việt lắm, tiếng nói của Chủ Thần bỗng nhiên vang lên:
"Thời gian kết thúc, các ngươi trở về chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo, bình thường không thể ra vào thế giới này, có thể lựa chọn dùng tích điểm đổi lấy thời gian tu luyện tại đây."
m thanh vừa dứt, Lâm Thanh chợt cảm thấy màu đen vô tận trầm xuống, hắn cố mở mắt ra, ánh sáng mờ hiện lên, Lâm Thanh phát hiện mình đang nằm trần truồng nằm trên thân thể bát nương, dương căn của hắn vẫn nằm trong âm đạo nàng.
Cô nàng này ngủ say như chết, hai mắt khép lại, bầu ngực cao cao trập trùng lên xuống, hai điểm hoa đỏ vểnh lên, dưới thân nàng ẩm ướt một mảnh, dâm thúy tiết ra liên tục, không biết là đang mơ mộng cái gì, hình ảnh hương diễm ướt át.
Lâm Thanh lập tức dựng đứng căng phồng, côn thịt to lớn của hắn trướng lên thô dài, Lâm Thanh không nhịn được nữa bắt đầu nhấp nhẹ, hai tay hắn nâng đôi kiều đồn đặt lên đùi mình, hạ thân đưa đẩy, hai bàn tay của hắn cũng không rảnh rỗi bắt lấy cặp nhũ hoa căng phồng trắng bóc.
"Ưm...a… ư…" bát nương mơ hồ rên rỉ, hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, nhưng eo nhỏ lại tự động đung đưa theo nhịp, Lâm Thanh lúc đầu còn không chế bản thân nhấp nhẹ chầm chận không muốn đánh thức nành, thế nhưng hắn càng nắc càng nhanh, cuối cùng là không kiêng nể gì ra sức đưa đẩy.
Vân Nhan mơ hồ tỉnh lai, hạ thân truyền đến khoái cảm đầu óc nàng mê mê tỉnh tỉnh, thế nhưng hai tay nhỏ của nàng vẫn theo bản năng xoa nắn cặp vú căng tròn của mình, da thịt khắp thân thể Vân Nhan chậm rãi ửng hồng.
"A! Ann… ưm… ui, a nha nha… ư… hah… hah…" tiếng rên rỉ xen lẫn thở dốc của Vân Nhan càng lúc càng lớn, Lâm Thanh đang ra sức nhấp vào, thấy vậy hắn liền nhoài người lên cắn lấy đôi môi đỏ hồng mọng nước của nàng.
Hơi thở mỗi lúc một khó, Vân Nhan hoàn toàn thanh tỉnh, nành cảm nhận được thân dưới căng trướng tê dại, khoái cảm liên tục tấn công lên não nàng.
Vân Nhan vòng tay ôm lấy tấm lưng Lâm thanh, lưỡi nhỏ đinh hương của nàng cuốn lấy lưỡi hắn, hai người lăn lộn triền miên không thôi.
Qua vài hiệp liên tục, hoa tân Vân Nhan xiết chặt lấy quy đầu Lâm Thanh, một dòng âm tinh từ đó trào ra hòa trộn với tinh dịch của hắn tràn ra khỏi tiểu huyệt của nàng.
Lâm Thanh ngồi dậy mặc lại quần áo trên đất, hắn vốn muốn quần nhau với Vân Nhan thêm vài hiệp nữa, nhưng bên ngoài đã tờ mờ sáng, Lâm Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Hắn hôn sâu lên đôi môi đỏ hồng của Vân Nhan, ngón tay thoáng đùa nghịch đầu vú nàng, sau đó dùng tiểu truyền tống phù truyền tống đến một góc hoa viên cách nơi này m, Lâm Thanh nghênh ngang đi về viện tử của mình.