Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

chương 104: tạm thời ngủ đông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhan ngũ thiếu đột nhiên gặp được Hoắc Long Tĩnh, đôi mắt liền có phần không nhổ ra được.

Hắn đối với Tư Quỳnh Chi thất vọng tột đỉnh, không bao giờ thích nhìn đến nữ hài tử ôn nhu vũ mị nữa, bởi vì cô nương như vậy luôn là người giấu diếm tâm cơ.

Hắn đối với thiếu nữ lạnh nhạt trầm tĩnh, tất nhiên có hứng thú, hắn hỏi Cố Khinh Chu: "Khinh Chu, đây là ai a?"

"Đây là Hoắc tiểu thư, là bạn học của muội cùng Lạc Thủy." Cố Khinh Chu nói, sau đó giới thiệu Nhan Nhất Nguyên, "Đây là Nhan gia Ngũ thiếu gia, là đệ đệ song sinh của Lạc Thủy."

Nhan Nhất Nguyên lập tức nói: "Ta chỉ ra sau Lạc Thủy có vài phút, không tính đệ đệ!"

"Kia cũng là đệ đệ!" Cố Khinh Chu nói.

Nhan Nhất Nguyên trừng Cố Khinh Chu, nghĩ thầm cô gái nhỏ này cũng học hư tính của Lạc Thủy, cũng khi dễ hắn!

Thần sắc Hoắc Long Tĩnh tràn đầy đề phòng, không nhìn Nhan ngũ thiếu, liền cơ bản tiếp đón cũng không muốn, liền thúc giục Cố Khinh Chu mau đi vào trong.

Nàng thực khẩn trương.

Nhan Nhất Nguyên cũng muốn theo vào.

Cố Khinh Chu chặn hắn: "Ngũ ca, huynh không phải muốn ra cửa sao?"

"Khách tới, chủ nhân đi rồi, cái này thật không lễ phép!" Nhan ngũ thiếu mặt dày nói.

"Này lại không phải khách của huynh." Cố Khinh Chu nói, "Huynh đi mau đi, Hoắc tiểu thư không thích nam nhân khác ở đây."

Nhan ngũ thiếu rất là luyến tiếc: "Được rồi Khinh Chu, ta lại không phải tuỳ tiện, chính là nói mấy câu cũng không được sao?"

"Huynh một hai phải đi theo cũng đúng, quay đầu lại muội liền đem chuyện huynh đi Trâm Nhạc môn, nói cho nghĩa phụ." Sóng mắt Cố Khinh Chu lưu chuyển, liền có chút xảo trá mà trút ra.

Nhan ngũ thiếu tâm tư đơn thuần, Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy lại là hai con tiểu hồ ly, hắn đấu không lại các nàng, chỉ phải hậm hực rời đi.

Nhan thái thái cùng Lạc Thủy chờ đón tốt Hoắc Long Tĩnh.

Hoắc Long Tĩnh tính cách quái gở tự bế, Nhan thái thái cùng Lạc Thủy sợ nàng không thoải mái, phá lệ chiếu cố nàng, sớm đã chuẩn bị tốt điểm tâm cùng đồ uống, kiên nhẫn chờ đợi.

Nhan thái thái gương mặt hiền từ, lại không có nam nhân ở đây, tinh thần căng chặt của Hoắc Long Tĩnh, cũng chậm rãi thả lỏng.

"Cánh tay ngươi sao rồi?" Hoắc Long Tĩnh hỏi.

Nhan Lạc Thủy liền vén cánh tay lên cho nàng xem: "Ngươi nhìn, vết sẹo đã sớm tốt hơn, lại qua thêm chút thời gian nũa, dấu vết cũng không còn."

Vết thương ra da non, rốt cuộc so với từ trước không giống nhau, liếc mắt nhìn qua một cái thực rõ ràng.

Hoắc Long Tĩnh biết được Nhan Lạc Thủy phải trả giá ra sao, trong lòng cảm kích nàng, nói: "Ta vĩnh viễn nhớ rõ ân tình ngươi."

"Đứa nhỏ này, nói chuyện khách khí như thế!" Nhan thái thái cười nói, "Tới đây, nếm thử bánh quy Lạc Thủy tự mình nướng!"

Hoắc Long Tĩnh nếm một cái.

Nhan Lạc Thủy biết làm điểm tâm kiểu Tây, bánh quy này nướng đến mức thật thơm nồng, nãi hương tô ngọt.

"Ăn ngon." Đôi mắt Hoắc Long Tĩnh hơi hơi mị hạ, rốt cuộc có phần thiếu nữ ngây thơ, không hề là một người ngoài lạnh nhạt cách xa ngàn dặm.

Nàng là thật cảm thấy ăn ngon.

"Ta dạy cho ngươi làm, được không?" Nhan Lạc Thủy cười nói.

Hoắc Long Tĩnh hơi do dự.

Cố Khinh Chu vội ở bên cạnh nói: "Ta cũng muốn học. A Tĩnh, chúng ta cùng nhau học không?"

Hoắc Long Tĩnh ngoái đầu nhìn lại, thấy tình ý chân thành của Cố Khinh Chu, rốt cuộc chậm rãi gật đầu.

Cả buổi chiều, Cố Khinh Chu cùng Hoắc Long Tĩnh đều đi theo Nhan Lạc Thủy, học làm điểm tâm.

Cố Khinh Chu chân tay vụng về nhất, nàng thỉnh thoảng đem bột mì vô ý rắc ở khắp nơi.

Nhan Lạc Thủy dùng sức miết mặt nàng: "Muội hậu đậu như vậy, về sau như thế nào mà gả chồng a? Tỷ coi muội liền đến nấu nướng cũng không biết."

Cố Khinh Chu cười mềm, dương tay liền lau bột trắng lên khuôn mặt trắng của Nhan Lạc Thủy, càng thêm phụ trợ thêm cho đôi môi của Lạc Thủy đến đỏ kiều non mịn, con mắt sáng nồng đậm.

"Muội mau tránh ra!" Nhan Lạc Thủy thực ghét bỏ Cố Khinh Chu.

Gương mặt tối tâm kia của Hoắc Long Tĩnh, lại nở nửa nụ cười rất nhẹ, rất đạm cười, nàng thích nhìn Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy đùa giỡn.

Mà tay nghề của Cố Khinh Chu không tốt, lăn lộn một lúc lâu, càng thêm không xong, chỉ phải bại trận tới: "Muội không được, các người làm đi, ta chờ ăn."

Nàng rửa sạch tay trước, ngồi ở bên cạnh.

Ánh nắng tháng sáu ấm áp lại biếng nhác, từ lưới cửa sổ chiếu thẳng vào, tươi đẹp kiều diễm. Gió mềm mại, tựa xương cốt nấu nhừ, Cố Khinh Chu dựa nghiêng người bên cạnh chiếc giường đặt ở gian ngoài, khi chờ ăn bánh quy, cơn buồn ngủ nồng đậm nổi lên, nhịn không được liền ngủ thiếp đi.

Lúc sau, Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh đã làm xong bánh quy.

Xong đem đến chính viện, hầu gái nấu hồng trà, thêm sữa bò, một vài người một bên ăn bánh quy một bên uống trà, thời gian sâu kín an tĩnh.

Cố Khinh Chu phát hiện, thời điểm Hoắc Long Tĩnh không ủ rũ mặt mày, thì mặt mày lại thanh tú linh động, lại là thập phần mỹ lệ.

"Còn dư lại chút, ta bỏ bao, hai người các ngươi mang về ăn." Nhan thái thái cười nói.

Cố Khinh Chu dẫn Hoắc Long Tĩnh về nhà.

Trên đường, Hoắc Long Tĩnh cùng Cố Khinh Chu nói đến Nhan thái thái, liền nói: "Bà ấy thật là người tốt."

Cố Khinh Chu dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, bà là nghĩa mẫu ta, tựa như mẹ đẻ thương ta giống nhau."

Tâm tình Hoắc Long Tĩnh không tồi, cùng Cố Khinh Chu nói câu nhàn thoại, nàng nói: "Ta từ nhỏ không có mẫu thân, vẫn luôn ở cô nhi viện lớn lên, thật hâm mộ Lạc Thủy......."

Nàng rốt cuộc cũng nhớ rõ tên của Nhan Lạc Thủy.

Cố Khinh Chu thở dài, nói: "Ta cũng thực hâm mộ Lạc Thủy, ta khi 2 tuổi mẫu thân liền qua đời, ta không nhớ rõ bộ dáng bà ấy, chỉ có vú nuôi thường xuyên nói, bà ấy rất thương ta."

Hoắc Long Tĩnh ngoái đầu nhìn xem Cố Khinh Chu, ánh mắt của nàng ấy mông lung xa xưa, rất là thương tâm.

Không biết vì sao, Hoắc Long Tĩnh đột nhiên đối với Cố Khinh Chu rất có thiện cảm tốt, nàng nhẹ nhàng cầm tay Cố Khinh Chu.

Các nàng là đồng bệnh tương liên.*

(* Ý là cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.)

Cố Khinh Chu cười cười, cầm lại tay nàng.

Hai người rất ăn ý.

Khi Cố Khinh Chu đưa Hoắc Long Tĩnh trở về, Hoắc Việt không ở nhà. Chờ đến lúc trở về, Hoắc Việt liền đi gặp muội muội hắn, hỏi nàng hôm nay đi chơi như thế nào.

"Khá tốt, Lạc Thủy dạy nhóm ta làm bánh quy, Khinh Chu học không được, ở bên cạnh ngủ, chúng ta trộm trét bột mì lên mặt nàng ấy." Hoắc Long Tĩnh nói.

Thời điểm nàng nói chuyện, khóe môi nhịn không được liền hơi cong, có chút nghịch ngợm.

Hoắc Việt quen nhìn vẻ khổ đại cừu thâm* của nàng, nhìn quen vẻ lạnh nhạt bạc tình của nàng, hiện tại nàng không chỉ có nhớ rõ tên hai bạn học, mà còn cùng trêu cợt Cố Khinh Chu, cảm giác sâu sắc này quá ngoài ý muốn của Hoắc Việt.

(* Ý là vẻ đau thương, bi thương sâu đậm khắc bên trong tâm can)

Ngoài ý muốn rất nhiều, cũng thực kinh hỉ.

"Muội có muốn đi học trở lại không?" Hoắc Việt hỏi nàng, "Thái Ca Cao đã bị thôi học, trong trường học không ai khi dễ muội nữa. Muội đi học trở lại, có thể cùng Lạc Thủy, Khinh Chu cùng chơi chung."

Hoắc Long Tĩnh có phần do dự.

Cuối cùng, nàng đáp ứng rồi: "Được, đi, bất quá qua kỳ nghỉ, chờ học kỳ sau lại đi học trở lại."

Hoắc Việt gật gật đầu.

Khi chuẩn bị rời đi, Hoắc Việt lại nói: "Ngày khác cũng mời Khinh Chu về nhà chơi, lễ thượng vãng lai."*

(* Ý là lễ nghĩa được xem trọng. Phải có qua có lại)

"Vâng." Hoắc Long Tĩnh đồng ý rồi.

Giữa tháng sáu, nhiệt độ Nhạc Thành dần dần nóng lên, mà càng nóng hơn nữa chính là, chất nữ* của Tư Đốc Quân làm tiệc đính hôn.

(* Cháu gái bên họ nội)

Tư tiểu thư đính hôn tên Tư Vi Sương, là nữ nhi của nhị thúc Tư Hành Bái, năm nay 16 tuổi, gả cho con tổng thứ trưởng đường sắt nha môn Nhạc Thành.

Nhà trai họ Hạ.

Cố Khinh Chu thường đi Tư công quán, gặp qua Tư Vi Sương vài lần, nàng ấy tính cách nọa mềm ôn nhu, diện mạo điềm mỹ, so với Cố Khinh Chu nhỏ hơn hai tháng.

Tư gia làm hỉ sự, nhưng chỉ mời bạn bè thân thích.

Lão thái thái thực thích Cố Khinh Chu, vì kính trọng Cố Khinh Chu, thẩm của Tư Hành Bái cũng liền đưa thiếp mời đến Cố công quán, mời Cố công quán: tiên sinh, thái thái, các thiếu gia các tiểu thư cùng đi dự tiệc.

Nhận được tấm thiệp mời đỏ thẫm thiếp vàng, Tần Tranh Tranh cũng thu lại tốt tâm tình, chuẩn bị trận chiến trường một lần nữa.

Cố Duy đã bỏ trốn, Tần Tranh Tranh cũng không thể không gượng dậy nổi, Cố Tương cùng Cố Anh còn dựa vào bà.

Cố Khinh Chu thật không quá muốn đi.

Nàng không phải là vô lễ với hỷ sự của Tư Vi Sương, mà là thật sự không muốn thấy Tư Hành Bái!

"Tần Tranh Tranh, ngươi mỗi lần đều xài kế sách khiến ta không thể ra cửa, lần này làm ơn ngươi cũng sử dụng một kế sách đi, ta cam đoan sẽ trúng kế!" Cố Khinh Chu lẩm bẩm tự nói.

Nhưng Tần Tranh Tranh gần đây quá chật vật, hạ thủ Cố Khinh Chu thất bại thảm hại, lần này tuyệt nhiên thực thông minh không có thời gian quấy phá Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu khóc không ra nước mắt.

Thời tiết nóng, các nữ quyến hoặc là mặc dương váy ngắn tay, hoặc là mặc sườn xám không tay.

Cố Khinh Chu chọn nguyên bộ bảo khâm sườn xám không tay màu lam nhạt trên phía trên thêu hải đường, một cái trường tua áo choàng màu phù dung vải hoa gấm vóc, tóc búi cao, mang theo một cài tóc trân châu, chậm rãi xuống lầu.

Cố Tương còn không có đi trang điểm.

Muốn giả dạng tốt bộ dạng của Cố Khinh Chu, Cố Tương lập tức lên lầu, cũng thay đổi bộ cùng với bộ sườn xám Cố Khinh Chu đang mặc, áo choàng, thậm chí cùng luôn cái cài tóc trân châu.

Sườn xám lụa mềm, giống vằn nước nhộn nhạo quanh thân.

Ngực Cố Tương lớn hơn trước, eo càng nhỏ, lụa mềm kia ở trên người nàng rong chơi, xiêm y cùng màu, nàng nhìn qua so với Cố Khinh Chu càng thành thục gợi cảm hơn.

Đụng hàng thì ai xấu ai hổ.

"Muốn cho ta làm ông chủ Thi sao?" Cố Khinh Chu nhìn Cố Tương ăn vận, trong lòng mỉm cười.

Rõ ràng là Cố Tương bắt chước Cố Khinh Chu, nhưng nàng ta tự phụ so với Cố Khinh Chu càng mỹ diễm hơn, đứng chung một chỗ, thất sắc của Cố Khinh Chu sẽ ảm đạm, cho nên nàng ta thành Đông Thi bắt chước không giống ai.

Tần Tranh Tranh nhìn mắt Cố Tương, cũng thực giật mình.

Cố Tương là tính toán làm Cố Khinh Chu nan kham, Tần Tranh Tranh nhìn ra.

Gần đây liên tiếp mấy lần thất bại, làm Tần Tranh Tranh cũng cảnh giác lên.

Tiệc đính hôn Tư gia, một nửa danh môn vọng tộc Nhạc Thành đều tham dự, nếu là lại xảy ra chuyện, chỉ sợ Cố Tương đời này đều không ngóc đầu lên được.

Tần Tranh Tranh liền nhắc nhở Cố Tương: "Như thế nào lại mặc sườn xám này? Bộ thiên thủy bích kia càng tốt, đi thay đổi mau!"

"Con thích bộ này." Cố Tương không dao động, nhìn ám chỉ của Tần Tranh Tranh coi như không thấy.

Tần Tranh Tranh bực bội.

Cố Khuê Chương khó hiểu nhìn mẹ con bọn họ: "Lại nháo cái gì?"

Tần Tranh Tranh cũng không dám chỉ ra ý đồ của Cố Tương, mắc công để cho Cố Khuê Chương mắng bà.

Mà Cố Khinh Chu, hàng lông mi dày thon dài của nàng buông xuống, khóe môi có độ cung nhàn nhạt.

Rõ ràng so không bằng, Cố Khinh Chu còn mang bộ dạng cười, làm Tần Tranh Tranh kinh tưởng: Con tiểu hồ ly này, lại có cái chủ ý quỷ gì nữa không?

Nửa năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần Tranh Tranh cũng không dám coi khinh Cố Khinh Chu nữa.

Cố Tương dám đụng hàng Cố Khinh Chu như vậy, quay đầu lại ở trong yến hội, Cố Khinh Chu khẳng định sẽ nghĩ cách làm Cố Tương mất mặt xấu hổ.

Tần Tranh Tranh sợ tới mức không nhẹ.

"Không có gì lão gia." Tần Tranh Tranh ảm đạm cười, dùng sức nắm chặt cánh tay Cố Tương, "Tương Tương, con đi lên đây một chút!"

Tần Tranh Tranh một mực đem Cố Tương kéo tới lầu, một lần nữa cho nàng thay đổi bộ y phục khác, không cho đụng hàng với Cố Khinh Chu.

Cố Tương rất là bất mãn: "Mẫu thân, mẹ sợ cái gì mà sợ!"

"Con không được làm loạn." Tần Tranh Tranh bực bội nói, "Duy Duy rời nhà trốn đi, Anh Anh thất học ở nhà, mẫu thân chỉ có con, liền ngóng trông con trở nên nổi bật. Được được, con cùng Cố Khinh Chu cái này gọi là gì?"

"Ai cùng nó phân cao thấp? Nó lớn lên xấu, cũng trách con sao?" Cố Tương bất mãn.

Tuy là nàng giảo biện, nhưng Tần Tranh Tranh vẫn là bức bách nàng, thay đổi bộ sườn xám màu thiên thủy bích rộng biên lụa mềm, trường tua áo choàng màu lam nhạt, lại lần nữa thay nàng chải tóc, trang điểm lên cái cài tóc khác loại với của Cố Khinh Chu.

Thời điểm xuống lầu, Cố Khuê Chương, Cố Thiệu không nói chuyện, Cố Anh khó hiểu nhìn mắt mẫu thân cùng tỷ tỷ.

Cố Khinh Chu ngước mắt, mắt như gió nghiêng xẹt qua, không mang theo dấu vết gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio