Cố Tần Nhiên vừa dứt lời, Thẩm An liền tiến lên vỗ vào gáy cậu: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy! Người ta dừng lại ở đó một lát thì là đợi bạn gái sao? Ai cũng giống như cậu chắc, đầu toàn mấy suy nghĩ vớ vẩn!"
Cố Tần Nhiên ôm lấy sau đầu, khoa trương phát ra một tiếng đau đớn: "Ai! Cậu làm gì thế! Tôi không phải chỉ đùa thôi sao, người như lớp trưởng chúng ta căn bản không có bạn bè được không, nghèo thành bộ dạng như không bỏ học đi làm công còn ở đây đợi người không đáng nghi ngờ sao, cũng chỉ có mấy đứa con gái mới vì cái mặt của cậu ta mà xông đến."
"Chúng ta không phải đi ăn tối sao, cứ nói về chuyện của lớp trưởng làm gì." Lưu Thần nhìn thấy Thẩm An không vui, chạy qua khoác lấy vai Cố Tần Nhiên, "Đợi lát nữa phải gọi nhiều món một chút, đi bộ xa thế vẫn chưa tới, biết sớm đã gọi có taxi rồi."
Mấy người bọn họ hi hi ha ha suốt quãng đường, ăn cơm xong cũng đã gần 8 giờ 30, mấy người bạn học Nhị Trung gọi điện rủ đi quán bar gần đó, Thẩm An nhướng mi, không mấy có hứng thú, cậu lắc lắc điện thoại di động: "Các cậu cứ đi đi, cô tôi thúc giục mấy lần rồi, tôi phải về đây."
Cố Tần Nhiên cũng không đi, nói không hợp với một trong số người của trường Nhị Trung, cuối cùng chỉ có đám Lưu Thần đi.
Cố Tần Nhiên nói muốn cùng Thẩm An trở về, nhưng Thẩm An từ chối, nói không tiện đường, cậu đã gọi taxi, một lát nữa sẽ đến. Cố Tần Nhiên cũng không có hoài nghi, lên taxi lẩm bẩm, cảm thấy Thẩm An không được thông minh cho lắm: "Chậc, hiện tại có nhiều xe taxi chạy qua như vậy, sao phải gọi taxi rồi phải ở đây đợi."
Thẩm An nói: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi đi!" Thẩm An giúp cậu đóng cửa taxi, nhìn chiếc xe đi dần dần mất hút, hai tay đút túi rời đi.
Nơi đó cách chỗ Lâm Hạc ở khá xa, cậu phải đi mất gần một tiếng mới về đến nhà.
Nhìn thấy phòng Lâm Hạc sáng đèn, cậu đẩy cửa đi vào, nghĩ tới cảnh tượng sau giờ học, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả, Lâm Hạc đang ngồi trên bàn đọc sách nghe thấy tiếng cậu bước vào cửa, đầu cũng thèm ngẩng lên.
Thẩm An lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra liền ngồi xổm xuống rũ rũ chăn đã được gấp lại.
Đúng lúc Thẩm An đang định giả vờ như không có chuyện gì nằm xuống lại nghe thấy Lâm Hạc lên tiếng.
"Cậu một chút cũng không cần người khác chiếu cố, cô của cậu vẫn đợi cậu đưa cậu đi ăn tiệc lớn sao? Sao tôi lại không biết?" Lâm Hạc ngẩng mặt lên, ánh mắt không mang chút nhiệt độ rơi lên người Thẩm An.
Thẩm An sắc mặt có chút khó coi, không được tự nhiên dùng tay vặn vẹo góc chăn, không biết Lâm Hạc muốn làm gì mà cố ý hỏi cậu mấy câu đáng xấu hổ như vậy.
"Việc này không liên quan đến cậu... Không cần cậu quản!" Thẩm An ra vẻ không sợ, thậm chí còn cố ý ưỡn ngực.
Nghe cậu nói xong, Lâm Hạc lại nhìn Thẩm An, hắn biết, dù thiếu gia nhà họ Thẩm có khốn khổ đến đâu, trong lòng cậu vẫn cảm thấy mình khác biệt với cậu, người vốn đã cắm rễ vào hố bùn cùng từ trên mây rơi xuống hố bùn giống nhau sao?
Lâm Hạc chậm rãi nói: "Hôm nay tôi cho cậu tám đồng tiền cơm tối."
Thẩm An cau mày, có chút không hài lòng với sự keo kiệt của Lâm Hạc, lớn tiếng: "Thế thì ghi vào sổ kế toán của cậu là được, sau này tôi sẽ trả cậu gấp đôi số tiền đấy!" Lúc cậu hét lên mấy lời này, cậu dường như có ảo giác, cậu không còn là người phải nhìn sắc mặt Lâm Hạc run rẩy sống nữa, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu với Lâm Hạc trở nên bình đẳng.
Tuy rằng không biết tương lai mình sẽ ra sao, nhưng cậu cảm thấy số tiền mình tiêu của Lâm Hạc hoàn toàn không đáng nhắc đến, cậu có thể trả lại hắn gấp đôi, dùng nó báo đáp ân tình được Lâm Hạc thu nuôi, đây là điều cực kỳ bình đẳng cực kỳ công bằng, cho nên Lâm Hạc không thể lúc nào cũng ra lệnh cho mình, khiến mình cúi đầu mà sống được.
Thẩm An là người ít khi suy nghĩ, những lời tức giận như vậy như giúp cậu trong hoàn cảnh khốn đốn tìm ra một lối thoát, những khúc mắc trong lòng đột nhiên được giải quyết, sau này cậu sẽ trả lại số tiền cho Lâm Hạc nên không cần phải sợ hắn như vậy, cậu nghĩ như thế, chầm chậm những kiêu ngạo nhỏ bé từ trong quá khứ dần trỗi dậy.
Kết quả là nghe xong những lời này lâm Hạc đột nhiên bật cười.
Thẩm An bị tiếng cười cắt ngang, căng thẳng nhìn khuôn mặt thản định của Lâm Hạc.
Lâm Hạc lặp lại lời Thẩm An nói: "Không cần tôi quản? Sau này có tiền cậu có trả lại cho tôi gấp đôi không?" Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nhìn ánh mắt ấy không ai có thể tìm thấy nửa điểm tiếu ý.
Hắn đóng sách lại, sau đó đứng dậy đi về phía Thẩm An, ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bức từ đầu đến cuối quét qua Thẩm An, hắn nhìn khuôn mặt trắng nõn kia, Thẩm An dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, chỉ là đôi bàn tay nắm chặt đã phản bội cậu, cậu đang lo lắng.
"Cậu mặc quần áo của tôi, ăn đồ của ta, dùng đồ của tôi, ngủ chỗ của tôi, cậu nói không cần tôi quản?"
Thẩm An vội vàng trả lời: "Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu!"
Lâm Hạc đưa tay về phía cậu: "Hôm nay nếu đã đi ăn tối với bạn, đưa tám tệ đây."
Thẩm An ngơ mất một lúc, vội nói: "Nhưng... nhưng ngày mai tôi..."
"Ngày mai?" Lâm Hạc giả vờ dùng ngữ khí nghi vấn hỏi: "Có lẽ ngày mai cô của cậu sẽ có cơ hội đãi cậu bữa tối đấy."
Hắn đang nói đểu Thẩm An, cũng cũng đang giáo huấn Thẩm An, rõ ràng, chỉ trong một câu hỏi, sự tự tin mới hình thành của Thẩm An đã hoàn toàn bị nghiền nát không còn một mảnh.
Lâm Hạc không có thu hồi tay, tiếp tục nói: "Lấy tiền ra."
Thẩm An không có dũng khí từ chối, Lâm Hạc cao hơn cậu nửa cái đầu, cậu có chút sợ mình chọc giận Lâm Hạc, Lâm Hạc sẽ ra tay đánh mình.
Cậu chớp mắt, sau đó chậm rãi lấy tờ năm tệ từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay Lâm Hạc, tay Lâm Hạc vẫn giữ nguyên ở đó, Thẩm An tiếp tục từ từ lấy ra ba đồng xu, đặt vào tay hắn, cậu cảm thấy vô cùng tức giận, sau khi đặt tiền xuống, cậu đẩy tay Lâm Hạc: "Đều trả lại cho cậu! Được chưa!"
Lâm Hạc lấy lại tám tệ, hơi hạ mí mắt xuống, che đi cảm xúc đen tối trong mắt: "Những gì cậu nợ tôi, cho dù sau này cậu không muốn trả, tôi cũng sẽ tự mình lấy."
Cũng giống như hôm nay, thứ thuộc về hắn nhất định phải là của hắn, bất kể Thẩm An có nguyện ý hay không, hắn có xứng đáng được bình yên hay không.
(Mị: Em Lâm cũng ít có điên lắm 😉)
Thẩm An nội tâm trợn mắt mắng Lâm Hạc là đồ vắt cổ chày ra nước, tức đến đỏ cả mắt, đưa tay vén chăn lên đi ngủ, nhưng vừa mở ra liền không nằm xuống được, cổ tay bị Lâm Hạc nắm lấy.
Thẩm An trừng mắt nhìn hắn: "Còn gì nữa!?"
Lâm Hạc kéo cậu đứng dậy: "Hôm nay nhiệm vụ học tập còn chưa hoàn thành một cái nào, cậu về quá muộn, khi nào bù xong mới có thể ngủ."
"Gì!?" Thẩm An lập tức bị lời nói của hắn đánh gục: "Thi giữa kỳ xong rồi vẫn còn phải theo cái kế hoạch đó sao?"
"Trước khi có kết quả, nó sẽ không thay đổi." Lâm Hạc kiên quyết nói, không có chỗ cho sự nhượng bộ.
Thẩm An bị hắn kéo trở lại bàn học, ngồi xuống.
Kết quả Thẩm An ngồi đó viết bài, Lâm Hạc nằm trên giường phía sau, dựa vào gối đọc sách.
Thẩm An viết đến tay mỏi cổ đau, trong lòng vừa tủi nhục vừa buồn bã, không bao lâu sau, nước mắt liền tí tách rơi, cậu biết Lâm Hạc chỉ là đang dạy mình một bài học, muốn cậu biết, chút tính khí của mình căn bản không có tác dụng, việc gì cũng phải nghe lời hắn, Lâm Hạc bảo cậu mấy giờ đi ngủ, cậu chỉ có thể đúng giờ đấy ngủ, hắn cho cậu tiêu bao nhiêu tiền chỉ có thể tiêu tưng ấy, nếu cậu về muộn, không cùng Lâm Hạc cùng nhau về nhà, cậu liền phải thức khuya hoàn thành nhiệm vụ Lâm Hạc giao, không thể đi ngủ.
Lâm Hạc nghe thấy cậu thở gấp, nằm nhoài trên bàn, lưng giật giật.
Hắn ngồi dậy, thấy Thẩm An quả thực đang khóc, làn da cậu rất mỏng manh, nước mắt khi khóc trượt trên gò má, làm ướt tờ đề.
Lâm Hạc vẻ mặt không hề mềm lòng, vẫn nói: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, làm bài tập cũng khóc?" Nhìn Thẩm An khóc thảm thiết như vậy, hắn không khỏi cau mày: "Cậu cứ như thế, tờ đề bị làm ướt nhìn không rõ thì phải viết lại!"
Thẩm An dùng ống tay áo hung ác lau mắt, trong lòng không ngừng chửi bới Lâm Hạc, nhìn vô số câu hỏi còn sót lại, viết hai nhát cuối cũng vẫn không nhịn được, mím môi khóc, lúng búng: "Kẻ xấu......"
Lâm hạc nghe thấy cậu nh ỏ tiếng mắng mình, tức đến bật cười, lòng nghĩ cậu bao giờ gặp phải kẻ xấu như nuôi hoa nhà kính như mình chưa, làm bài tập cũng khóc, còn không muốn đi học, ra ngoài xã hội, nếu như thực sự gặp phải kẻ xấu cậu sớm bị ăn không còn một mảnh.
Thẩm An hôm nay không có buổi tự học buổi tối vốn có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm nghỉ ngơi, nhưng vì về muộn lại cãi nhau với Lâm Hạc, tâm trạng không ổn định, cậu vừa khóc vừa viết, so với những buổi tối bình thường còn muộn hơn.
Hai giờ sáng, Thẩm An mới có thể lên giường.
Lâm Hạc lúc đó cũng mới có thể chợp mắt, nhưng nhắm mắt được một lúc lại không thấy buồn ngủ, mở mắt ra, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Lâm Hạc vô thức nhìn xuống đất.
Kết quả là tôi thấy "ngọn đồi" phình ra trên mặt đất đang rung chuyển, lên xuống biên độ rất rõ ràng.
Lâm Hạc bình tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe, vẫn có thể nghe được vài tiếng nức nở nho nhỏ không thể kìm nén được.
Lâm Hạc nhìn chằm chằm trần nhà cũ nát mười phút, cuối cùng chịu thua, xuống giường, lúc này mong muốn giáo huấn Thẩm An biến mất, lại không biết dỗ dành cậu thế nào, hắn trước đây chưa từng dỗ dành ai, cũng chưa được dỗ bao giờ, có lẽ cũng có nhưng đã qua quá lâu, ký ức trở nên mơ hồ.
Hắn đi về phía Thẩm An, nghĩ tới việc mình làm gì khiến Thẩm An ấm ức như thế, đã nằm trên giường rồi vẫn còn kìm nén khóc thầm, hắn nhớ lại hai việc Thẩm An làm khi mới vào cửa, trả hắn tám tệ sau đó viết bài tập mình giao.
Kế hoạch học tập không có cách nào thu hồi bởi vì Thẩm An đã hoàn thành rồi, nhưng tám tệ vẫn có thể đưa lại cho cậu.
Hắn chậm rãi đi đến chỗ Thẩm An, quỳ xuống, đặt tám tệ lấy từ ngăn kéo lên gối của Thẩm An, ngữ khí có chút cứng ngắc, hắn không mấy thường xuyên làm chuyện như vậy.
"Thẩm An, đừng khóc nữa."
Thẩm An mở mắt ra, dưới ánh trăng, Lâm Hạc đối diện với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Hai người nhìn nhau, Lâm Hạc nhìn đôi mắt long lanh ngấn nước của cậu, không hiểu sao hơi thở ngưng lại, ngơ ngác mấy giây mới nói: "Tám tệ này cho cậu, đừng khóc nữa."
Thẩm An nhất thời nhịn không được, hét lớn một tiếng, hung dữ nói: "Đi ra!"
Lâm Hạc cảm thấy trái tim mình như bị một chiếc búa nhỏ đánh rơi một mảnh, đứng dậy trở lại giường nằm, không còn nằm ngửa nữa mà nghiêng người nhìn Thẩm An.
Không biết qua bao lâu, Thẩm An đã ngừng khóc, cậu từ trong chăn vươn tay ra, cầm lấy tám tệ trên gối, nhét vào dưới gối.