Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Lai lịch của cô gái
Minh Tư Thành nhìn thoáng qua cô gái, nhàn nhạt đáp lại: “Không có ý kiến”
Sau bữa tối, chú bảo vệ chụp ảnh cô gái báo cáo lên.
Nhưng điều khiến Minh Tư Thành không nghĩ tới chính là, người đêm đó tới tìm anh, không phải cấp dưới của Phó Quân Tiêu, mà là Phó.
Diệc Phàm.
“Anh, tại sao anh cũng tới?” Minh Tư Thành đang ngồi ở bàn máy.
tính trong lầu viết mã, Phó Diệc Phàm không chào hỏi mà đến, đột nhiên xuất hiện ở cửa lầu khiến anh giật nảy mình.
Phó Diệc Phàm vừa tiến lên vừa nói: “Em nhặt cô bé kia về à?”
Minh Tư Thành khoanh tay, trêu chọc nói: “Anh, anh nhắc đến cái này làm gì?”
“Anh cũng phụng mệnh mà tới.” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt nói.
Minh Tư Thành đứng dậy khỏi bàn vi tính: “Đi theo em, cô ấy đang ngủ trong lều bên cạnh đó”
Phó Diệc Phàm thấy Minh Tư Thành đi ra ngoài cũng đi theo.
Minh Tư Thành nhẹ nhàng mở lầu nhỏ bên cạnh ra, chỉ vào túi ngủ bên trong, chỉ thấy đầu nhỏ của cô gái nhô lên: “Là cô ấy”
Bên cạnh cô gái có một ngọn đèn ngủ nhỏ, sau khi nhìn thấy đôi mắt ngái ngủ của cô gái, Phó Diệc Phàm không khỏi cau mày.
Minh Tư Thành nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy có vấn đề gì không?”
Phó Diệc Phàm nghiêng nghiêng đầu.
Minh Tư Thành hiểu ý, nhẹ nhàng kéo lều vải của cô gái lên, cùng Phó Diệc Phàm trở lại lều của mình.
“Em nhặt cô ấy ở đâu?” Phó Diệc Phàm nhíu mày hỏi.
Minh Tư Thành trả lời: “Bên ngoài ngôi trường mà Mộc Miên theo học khi còn nhỏ.”
“Thân phận của cô ấy rất đặc biệt” Phó Diệc Phàm thâm trầm nói tiếp.
Minh Tư Thành không ngạc nhiên chút nào đáp: “Hệ thống nhận dạng khuôn mặt AI nói cho em biết, cô ấy là người Viêm Phù”
“Anh đưa cái này cho em, lúc cần thiết, dùng để phòng thân, em bảo vệ cô ấy cho tốt” Phó Diệc Phàm lấy từ thắt lưng ra một khẩu súng lục nhỏ đặc biệt rồi đặt nó trên bàn máy tính của Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành không hiểu hỏi: “Rốt cuộc cô gái đó có lai lịch gì?”
“Anh không tiện nói cho em” Phó Diệc Phàm bất đắc dĩ giang tay ra.
Hôm nay khi cô ấy nhìn thấy bia mộ của Mộc Miên đã khóc hồi lâu.
Minh Tư Thành vì chuyện này mà nghỉ ngờ một hồi.
Ngược lại, Phó Diệc Phàm nghe xong chẳng thấy kinh ngạc chút nào, chỉ nhàn nhạt giải thích: “Cô ấy cố ý đến tìm Mộc Miên, Mộc Miên chết rồi, hi vọng của cô ấy cũng tan vỡ, đương nhiên sẽ rất thương tâm.”
“Này, nếu anh đã hiểu rõ cô ấy thì anh đưa cô ấy đi đi!” Minh Tư Thành đẩy khẩu súng lục nhỏ trên bàn trở về.
Phó Diệc Phàm khẽ lắc đầu: “Cô ấy ở bên cạnh anh không an toàn đâu”
“Vậy thì dù sao anh cũng phải nói cho em biết quan hệ giữa anh và cô ấy là như thế nào chứ? Nếu không, em dẫn theo cô ấy ở bên cạnh, Mộc Miên trên trời có linh thiêng cũng sẽ tức giận” Minh Tư Thành nghiêm trang nói.