Chương : Anh kích thích đến cô ấy
Minh Tư Thành há to miệng rồi lại ngậm miệng, đối mặt với câu nói này của Phó Diệc Phàm, quả thực anh không có lý do phản bác.
“Chăm sóc cô ấy thật tốt nhé”” Phó Diệc Phàm căn dặn xong liền rời đi.
Minh Tư Thành đưa Phó Diệc Phàm ra cửa nghĩa trang.
Sau khi Phó Diệc Phàm đi, Minh Tư Thành bắt đầu suy nghĩ về vấn đề trong thân phận của cô gái này.
€ô gái có thể khiến Phó Diệc Phàm coi trọng, nhất định lai lịch không đơn giản.
Mang theo phần nghi hoặc này, Minh Tư Thành bắt đầu lên mạng lục soát động thái mới nhất của Viêm Phù gần đây.
Động thái gần đây của Viêm Phù, tin tức náo động nhất chính là vương hậu tiền nhiệm của Viêm Phù mắc bệnh qua đời, một tháng sau quốc vương tuyên bố thoái vị, vị vương tử điện hạ vốn nên kế thừa vương vị đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ biến thành người thực vật, người thừa kế thứ hai chính là công chúa Viêm Ái Linh, trở thành tân nữ vương bệ hạ của Viêm Phù.
“Nữ vương bệ hạ?” Minh Tư Thành nhíu mày, bấm vào những tấm hình trong tin tức, phóng to dần lên và làm rõ khuôn mặt của nữ vương bệ hạ.
Khi nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một gương mặt giống cô gái trước mặt mình như đúc, bỗng nhiên Minh Tư Thành mở to hai mắt nhìn.
Anh vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó vội vàng lục soát tin tức về động thái gần đây nhất của nữ vương bệ hạ Viêm Phù, xuất hiện nhiều nhất là nữ vương bệ hạ thường đến viếng thăm các vị lãnh đạo của các nước láng giềng.
“Chẳng lẽ… cô gái này là chị em song sinh của nữ vương sao?” Minh Tư Thành nhìn màn hình máy tính rồi dựa lưng vào ghế, chìm đắm trong suy nghĩ.
Hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Minh Tư Thành dùng máy phiên dịch trên điện thoại di động, nghiêm mặt nói với nhóc con: “Nhóc con, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Giờ phút này, trong tay cô gái đang cầm một trái táo, vừa cẩn vừa tò mò nhìn Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành nói tiếp: “Mẹ của cô đã mắc bệnh qua đời.”
Một giây sau, bỗng nhiên động tác của cô gái dừng lại.
Minh Tư Thành phát hiện cái này có hiệu quả, còn nói thêm: “Có phải cô nhớ ra cái gì đó hay không?”
Anh vừa dứt lời.
Đột nhiên cô gái ném quả táo trong tay đi, vội vàng lao về phía anh.
Minh Tư Thành còn chưa kịp phản ứng, cô gái đã bắt được tay của anh, dùng sức cắn lên mu bàn tay anh.
“A..” Minh Tư Thành hét thảm một tiếng.
Cô gái vẫn không chịu nhả ra, ngược lại càng cắn càng lợi hại.
Minh Tư Thành chịu đựng đau đớn kịch liệt, khi anh định giơ tay ngăn cản, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nước mắt của cô gái, bàn tay giơ lên lại từ từ hạ xuống.
Anh nhíu chặt lông mày, tùy ý để cô ấy cắn.
Qua hồi lâu, cô ấy mới chậm rãi nhả ra.
Minh Tư Thành rút tay mình trở về, nhìn mu bàn tay đã máu thịt be bét, vô thức lắc lắc tay, thì thầm một câu: “Con mẹ nó đau quái”
Đột nhiên, cô gái đứng dậy chạy ra ngoài.
Minh Tư Thành cũng không đoái hoài tới tay mình lập tức đuổi theo.
Anh bắt được cánh tay của cô gái kéo cô ấy lại.
Đầu nhỏ của cô gái đụng phải ngực của anh, một giây sau, oa oa khóc lớn giống như một đứa trẻ đáng thương.
Minh Tư Thành có chút khó xử nhìn cô gái, cuối cùng bàn tay của đặt lên đầu cô ấy, vừa vuốt ve vừa an ủi xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi chỉ hy vọng cô có thể khôi phục ký ức nhanh hơn. Tôi biết sai rồi, không nên kích thích cô.”
Những lời nói của anh không sử dụng máy phiên dịch, cô gái cũng không hiểu.
Cô gái khóc thương tâm trong ngực anh hồi lâu, lúc này mới ngẩng cái đầu nhỏ, nhìn anh dùng ngôn ngữ Viêm Phù hỏi: “Tôi muốn trở về tìm mẫu hậu, anh có thể đưa tôi về nhà không?”
Minh Tư Thành nghe thấy thì sửng sốt, hoàn toàn không biết cô gái đang nói cái gì.