Chương : Lại bị anh lừa
Tân Sơ Hạ thấy mình đoán trúng tâm sự của Phó Diệc Phàm, thành thật nói tiếp: “Thực ra nếu như bố tôi không có chủ ý với con của anh và Tống Vân Thùy thì ngược lại anh và Tống Vân Thùy rất xứng đôi, trai tài gái sắc.”
“Cô muốn ra ngoài sao?” Sắc mặt Phó Diệc Phàm không thay đổi, hỏi một đẳng trả lời một nẻo, cố tình dời đề tài sang chuyện khác.
Tân Sơ Hạ nhẹ gật đầu.
“Đi cùng đi” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt nói, tiếp tục đi về phía trước.
Tân Sơ Hạ lập tức đi theo sau.
Lái xe riêng của Phó Diệc Phàm, La Khiếu Đình đã đứng đợi sẵn ngoài cửa lớn, thấy Tân Sơ Hạ đi cùng Phó Diệc Phàm lên xe, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Ngược lại Tân Sơ Hạ thân thiện lên tiếng chào hỏi hắn trước: “Buổi sáng tốt lành!” La Khiếu Đình kìm cảm giác khó chịu trong lòng, nở một nụ cười đáp lại: “Buổi sáng tốt lành, cô Tân” “Cô đi đâu? Đưa cô đi trước.” Phó Diệc Phàm hỏi.
Tân Sơ Hạ lắc đầu: “Tôi cũng không biết nên đi chỗ nào, mấy ngày nay bố tôi chắc chắn đang phái người đi mọi nơi để bắt tôi về.”
“Cô lấy tôi làm tấm chắn thì có phải nên giúp tôi làm chút chuyện không?” Phó Diệc Phàm không nóng không lạnh hỏi.
Tân Sơ Hạ tò mò nhìn Phó Diệc Phàm, cười một tiếng: “Nói đi! Có chuyện gì?”
“Tôi đang thiếu thư kí chạy việc vặt, tôi cảm thấy cô phù hợp với vị trí đấy” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt nói.
Tân Sơ Hạ hơi b: “Giá của tôi rất đắt, cô không làm thư ký cũng được, cô ở lại chỗ tôi mấy ngày, tôi còn phụ trách cả sự an toàn của cô nên cô có phải nên tính tiền thuê tôi trong những ngày này không?” Phó Diệc Phàm tính toán.
“Anh muốn tôi làm thư ký cho anh?” Tân Sơ Hạ nghe anh những lời này xong hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao cậu chủ nhỏ nhà họ Phó này xưa nay đều không giúp cô làm “miễn phí” bất cứ chuyện gì.
Lần nào cũng bàn điều kiện, làm giao dịch với cô, điều này cô tập mãi cũng thành thói quen.
“Vậy phí thuê anh một tháng là bao nhiêu tiền?” Tân Sơ Hạ bình tĩnh hỏi lại.
Phó Diệc Phàm chậm rãi nói: “Một tháng ít nhất là mấy chục tỷ!
Đúng, tôi cảm thấy ba chục tỷ là một con số không tồi, rất thích hợp với những người kinh doanh.”
“..” Tân Sơ Hạ bặm môi, toát mồ hôi nói: “Tôi sẽ làm thư ký cho anh!”
Qua một thời gian ngắn đợi bố cô nghĩ thông suốt rồi sẽ không bắt cô để đưa ra nước ngoài nữa.
Phó Diệc Phàm nhìn Tân Sơ Hạ một chút, lấy trong túi công văn ra một tập tài liệu đưa cho Tân Sơ Hạ: “Dịch tập tài liệu này sang tiếng địa phương, cô có làm được không?” “Không phải anh biết nói tiếng Viêm sao? Vậy mà lại đọc không hiểu hợp đồng này?” Tân Sơ Hạ hỏi lại.
Phó Diệc Phàm lạnh lùng nói: “Tôi là ông chủ, không rảnh để ngồi phiên dịch nội dung hợp đồng” Vậy được rồi!” Tân Sơ Hạ nhận tài liệu trong tay Phó Diệc Phàm, nhìn tập tài liệu dày một cm, khóe miệng không khỏi giật giật.
Người đàn ông này đào hố cho cô nhảy!
Sau khi cười xong, cô lại thầm tự nhủ, lần sau nhất định cô phải ra tay trước, không chỉ đào hố còn phải đẩy anh vào cái hố đó, để anh phải nếm thử tư vị bị người khác cài hố.
“Còn vấn đề gì khác sao?”
“Không có.”
“Không có thì tốt” Phó Diệc Phàm nói xong hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, mặt tràn đầy tâm sự, rầu rĩ không vui.
Tân Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm giống như đang gặp phải chuyện buồn bực, nhiệt tình dụ dỗ nói: “Anh nhắm mắt lại đưa tay ra” “Cô muốn làm gì?” Phó Diệc Phàm quay đầu nhìn cô, kinh ngạc hỏi ngược lại.