Chương : Khen cô rất dũng cảm
Phó Diệc Phàm nghe xong mấy lời có vẻ như không phải đang nói quá của Tân Sơ Hạ thì khóe miệng bất giác nở nụ cười, không biết là đang có cảm xúc gì.
Tân Sơ Hạ liền ngây ra nhìn Phó Diệc Phàm, cô cứ cảm thấy hình như trong lòng người đàn ông này lại đang tính toán chuyện gì đó mà cô không thể nào đoán ra được.
“Cô có hài lòng với số quần áo mà thư ký Nhan đã mua cho cô không?” Đột nhiên Phó Diệc Phàm đổi chủ đề.
Dường như anh không muốn dừng lại quá lâu ở vấn đề liên quan đến Nhiên Mộc Miên.
Tân Sơ Hạ hiểu ý trả lời: “Rất hài lòng, vô cùng hài lòng!” “Hài lòng thì tốt” Phó Diệc Phàm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết mất bao lâu, chiếc xe đã dừng lại ở lối vào một khu rừng rậm rạp và yên ắng.
Không đợi La Khiếu Đình xuống xe mở cửa thì Phó Diệc Phàm đã tự mình xuống xe trước, Tân Sơ Hạ thấy vậy cũng lập tức chui ra khỏi xe ngay.
“Cậu hãy đợi ở đây” Sau khi La Khiếu Đình xuống xe thì Phó Diệc Phàm đã ra lệnh cho anh ta.
La Khiếu Đình gật đầu.
Tân Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm đi vào trong khu rừng thì cũng đi theo anh vào trong.
Khu rừng đó rất yên ắng, yên ắng đến mức không có cả tiếng chim chóc hay côn trùng, cây cối mọc dày đặc và rất ngay ngắn, cành lá um tùm, không nhìn thấy được bầu trời đêm.
Vì vậy, vừa đi vào bên trong thì liền có cảm giác như bị một tấm vải đen che kín hai mắt, mờ mờ ảo ảo không nhìn thấy gì.
Phó Diệc Phàm tiếp tục đi về phía trước.
Tân Sơ Hạ liền rút điện thoại ra, vừa bật đèn pin soi đường vừa hỏi: “Anh không sợ bóng tối sao?” “Tôi đã quen rồi” Phó Diệc Phàm lạnh lùng trả lời.
Tân Sơ Hạ bất giác tiến sát lại gần Phó Diệc Phàm, dù sao thì chỉ cần ở gần anh thì cô sẽ không sợ mấy thứ quỷ quái trong khu rừng này.
Nhưng chính vào lúc cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thì đột nhiên không biết có thứ gì đó chui ra ở bên cạnh, lướt ngang qua chân cô, cảm giác đầy lông lá làm cô hoảng hốt ôm lấy Phó Diệc Phàm theo bản năng.
Phó Diệc Phàm dừng bước rồi nói với vẻ vô cùng bình thản: “Chỉ là một con thỏ hoang mà thôi” Lúc này Tân Sơ Hạ mới nhận ra mình đã làm lố, cô vội vã buông anh ra, hếch căm lên rồi giả vờ nói cứng: “Tôi đâu có sợ đâu! Đến cả gấu xám mà tôi còn không sợ nữa là!” “Cũng không biết ai nói mình sợ ma, sợ bóng tối nữa!” Phó Diệc Phàm vạch trần cô không chút nể tình.
Trước giờ người đàn ông này đều không nói chuyện kiểu lấy lòng phụ nữ.
Tân Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn lên khuôn mặt nghiêng điển trai đây góc cạnh của Phó Diệc Phàm qua ánh đèn của điện thoại rồi không khách sáo cãi lại: “Vậy rõ ràng anh biết tôi sợ ma, sợ bóng tối, sao còn đưa tôi đến nơi quỷ quái này?” “Cho cô mượn vạt áo của tôi đấy” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Tân Sơ Hạ không kiềm được, mỉm cười rồi không khách sáo đưa tay ra nắm lấy vạt áo của Phó Diệc Phàm và khen anh: “Thôi được, niệm tình anh cuối cùng cũng nói ra được một câu dễ nghe, tôi sẽ không so đo với anh nữa” “Cô gặp gấu xám khi nào?” Phó Diệc Phàm hiếm lắm mới chủ động nói chuyện với cô.
Thật ra cô có thể cảm nhận được anh đang chủ động giúp cô gỡ bỏ tâm lý sợ hãi, lo lắng khi ở trong không gian tăm tối như thế này.
“Lúc còn nhỏ khi tôi cùng sống với ông ngoại trong hoàng cung nước Viêm và trở thành bạn học của công chúa điện hạ và vương tử điện hạ, khi họ có tiết học ngoại khóa thì đương nhiên tôi cũng phải đi theo họ rồi. Lần đó trường săn xảy ra chút vấn đề, đột nhiên có một con gấu xám hung dữ chạy từ trong rừng ra, xông thẳng vào công chúa, tôi đã bảo vệ bên cạnh công chúa và giúp công chúa đỡ đòn tấn công của con gấu xám đó” Tân Sơ Hạ kể lại một cách sinh động.
“Cô đúng thật là rất dũng cảm” Phó Diệc Phàm nghe Tân Sơ Hạ kể xong thì nói với giọng bình thản và chậm rãi.
Tân Sơ Hạ hơi đắc ý, nói: “Tôi đã bảo vệ cho công chúa điện hạ, quốc vương không chỉ khen thưởng tôi mà còn nói sẽ cho vương tử điện hạ đính hôn với tôi, cho tôi làm vương phi” “Lần sau gặp phải gấu thì hãy nhớ giả chết” Phó Diệc Phàm đột nhiên nói.
Câu nói đó đã lập tức phá vỡ bầu không khí vui vẻ vừa mới được tạo dựng nên.
“Sao anh không thể nói một câu đại loại như hi vọng tôi cả đời sẽ không gặp phải gấu nữa?” Tân Sơ Hạ khó chịu nói với anh, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Phó Diệc Phàm, kích động đến muốn chẳng mặt anh ra.
Lần nào người đàn ông này cũng nói chuyện khiến người ta phải tức chết.