Chương : Đối xử như con ruột
Tân Sơ Hạ tỏ vẻ rầu rĩ không vui rồi Bĩu môi nói: “Anh thả tôi xuống đi, tôi sẽ đi thay quần áo rồi cùng anh đến bệnh viện là được chứ gì?”
Mới nãy cô còn nói chỉ có người ngốc mới đi đến bệnh viện với anh, thế mà bây giờ lại bị mất mặt nhanh như vậy.
Lúc này, Lốc Xoáy ngoan ngoãn ngồi sang một bên, thè cái lưỡi màu hồng nhạt ra, vẫy đuôi và tròn xoe mắt nhìn cả hai.
Mãi đến khi Phó Diệc Phàm đặt Tân Sơ Hạ xuống thì Tân Sơ Hạ mới nhìn thấy Lốc Xoáy ngồi ở một bên. Cô thấy mặc dù nó trông giống như một con thú dữ nhưng lại trông rất dễ thương, vì vậy cô ngồi xuống và đưa tay sờ sờ vào đầu của Lốc Xoáy.
“Chó con, mày thật đáng yêu chứ không giống như chủ nhân của mày. Anh ấy không biết cách làm hài lòng các cô gái chút nào” Tân Sơ Hạ nói bóng nói gió với Lốc Xoáy.
Phó Diệc Phàm dửng dưng đáp: “Chủ nhân của nó là cô”
“Tôi sao?” Tân Sơ Hạ sửng sốt, đứng dậy nhìn Phó Diệc Phàm bằng.
vẻ mặt nghi ngờ.
Phó Diệc Phàm thả tay phải lên chân của anh và vỗ võ, Lốc Xoáy lập tức đứng dậy và đi đến đứng bên cạnh chân của anh.
Tân Sơ Hạ hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con chó ngoan ngoãn và hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh như vậy.
“Nó là một con chó của quân đội đã xuất ngũ. Nó đã tham gia các hoạt động tìm kiếm cứu nạn, chống ma tuý và thiên tai quốc tế, lập được nhiều chiến công hiển hách. Bây giờ cô hãy đi thay quần áo đi.
Chúng ta đến bệnh viện trước, nó sẽ ở lại ở đây để trông nhà cho cô. “
Sau khi Phó Diệc Phàm giới thiệu một cách chậm rãi xong thì anh rời khỏi phòng ngủ với Lốc Xoáy.
Tân Sơ Hạ kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của Lốc Xoáy, sau khi hoàn hồn thì cô tức đóng cửa lại rồi bước đến tủ lấy quần áo ra thay.
Thay quần áo xong, cô mở cửa phòng rồi bước ra ngoài đưa lại chiếc áo khoác của Phó Diệc Phàm cho anh.
Phó Diệc Phàm lấy chiếc áo khoác trên tay cô mặc lại. Trong phút chốc anh đã ngửi thấy mùi sữa tắm của cô gái này trên quần áo của mình.
Không quá nhiều mùi sữa tắm, nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa hương hoa hồng và hoa oải hương của hương đầu và hương cuối.
“Cô tắm bằng cánh hoa à?” Phó Diệc Phàm buột miệng hỏi.
Tân Sơ Hạ kinh ngạc nhìn Phó Diệc Phàm và hỏi: “Mùi gì?”
“Hoa hồng và… hoa oải hương?” Phó Diệc Phàm nói một cách không chắc chắn.
Tân Sơ Hạ hơi nhướng mày, cười tỏ vẻ thán phục: “Anh giỏi đó Phó Diệc Phàm. Thật không thể tưởng tượng được anh lại là chó cảnh sát hình người nha.”
Mũi anh còn thính hơn mũi chó.
“Tôi dùng cánh hoa hồng và tinh dầu oải hương. Tuy nhiên, mùi hương của loại tinh dầu oải hương này đã được tôi tinh chế rất phảng phất, vì tinh dầu oải hương có tác dụng dưỡng da rất tốt nhưng lại không dễ ngửi như mùi hoa hồng nên để không ảnh hưởng đến hương hoa hồng là hương thơm chủ đạo thì tôi đã làm nhạt bớt mùi hoa oải hương. Có điều vậy mà anh cũng ngửi ra được thì giỏi đó. Sau này có nghiên cứu phát triển sản phẩm nước hoa thì tôi sẽ mời anh đến ngửi”
Tân Sơ Hạ thao thao bất tuyệt.
Vào lúc này, khuôn mặt đẹp trai của Phó Diệc Phàm đen lại như bị mây mù bao phủ.
Dù Phó Diệc Phàm biết rằng cô không bị thương gì nghiêm trọng nhưng tốt nhất vẫn nên đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.
Sau khi đến bệnh viện khám, bác sĩ cho biết não không có vấn đề gì.
Lúc quay trở lại xe, Tân Sơ Hạ bắt đầu dương dương tự đắc: “Tôi không có trở thành ngốc, khiến anh thất vọng rồi”
Phó Diệc Phàm phớt lờ lời nói của cô mà thay vào đó, anh lấy ra một cuốn sổ từ ngăn trong xe và đưa cho cô rồi chuyển chủ đề khác: “Đây là sổ tay hướng dẫn cho ăn của Lốc Xoáy”
“Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi muốn nuôi một con chó” Tân Sơ Hạ ngẩn ra.
Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại: “Không phải cô nói cô rất cô đơn sao?”
“.. Tân Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm và đột nhiên cô không muốn nói chuyện nữa.
Thực sự không có người đàn ông thẳng thắn nào trên thế giới này thẳng thắn hơn Phó Diệc Phàm.
“Không muốn nuôi à? Vậy thì tôi sẽ mang Lốc Xoáy về” Phó Diệc.
Phàm vừa định đặt sách hướng dẫn cho ăn trên tay xuống.
Lập tức Tân Sơ Hạ giật lấy cuốn sổ từ tay anh và đặt vào tay cô rồi cười nói: “Ai nói tôi không nuôi nổi Lốc Xoáy chứ. Yên tâm đi, tôi sẽ coi nó như con ruột của mình”