Chương : Hai người bọn họ cũng bất đắc dĩ
“Con đã phản bội bố, hôm nay còn mang những người này đến đây làm loạn phân viện phòng thí nghiệm của bố, chuyện này coi như cho qua. Phó Diệc Phàm và Tống Vân Thùy bố cũng đã đồng ý thả người rồi, giờ mấy người giải tán đi”
Tân Vũ Bảo nói tiếp, sau khi quay lưng đi, khuôn mặt lộ ra vẻ nghỉ hoặc.
Cô gái vừa mới lấy khăn tay rịt vết thương cho Sơ Hạ trên mặt tuy là đeo khẩu trang nhưng đôi mắt to tinh xảo kia… giống nhau như đúc với công chúa của Viêm Phù. Không, hiện giờ đã là nữ vương điện hạ giống nhau như đúc.
Đây là chuyện gì?
Rốt cuộc lai lịch của cô gái kia là gì?
Ông ta phải phái người đi điều tra mới được.
Khi vừa xoay người đi vào cổng, đột nhiên một tên vệ sĩ từ trong góc vọt ra nặng nề ngã xuống đất.
Ngay sau đó bên kia truyền tới tiếng đánh nhau.
Tân Vũ Bảo một phen kinh ngạc, rảo bước nhanh tới bên đó xem.
Chỉ thấy trên sảnh lớn, một mình Phó Diệc Phàm đang chiến đấu, đánh ngã dưới tay mười mấy tên vệ sĩ.
Mà phía sau Phó Diệc Phàm là Tống Vân Thùy yếu ớt vô lực ngồi trên mặt đất, những vết mẩn đỏ đã lan tới tận cánh tay cô ta.
Sau khi Phó Diệc Phàm đánh bại tên vệ sĩ cuối cùng, nhíu chặt mày.
kiếm, hung hăng tiến về phía Tân Vũ Bảo, giơ tay trước mặt ông lạnh lùng nói: “Đưa thuốc giải của Tống Vân Thùy ra đây!”
Tân Vũ Bảo liếc mắt thấy Tống Vân Thùy đang hấp hối, đành phải thỏa hi hờ ở đây”
Ông ta nói xong bèn một mình rời đi.
Phó Diệc Phàm không rời Tống Vân Thùy nửa bước, cảnh giác nhìn bốn phía.
Chỉ một lát sau, Tân Vũ Bảo đã mang thuốc giải tới, mở chiếc hộp lấy ra một ống kim tiêm, tự tay tiêm cho Tống Vân Thùy.
Sau khi toàn bộ dung dịch thuốc trong ống tiêm được truyền toàn bộ vào người Tống Vân Thùy, cô bỗng nhắm hai mắt lại rồi hôn mê bất tỉnh.
Phó Diệc Phàm vội vã ngồi xuống đỡ lấy Tống Vân Thùy, chất vấn Tân Vũ Bảo: “Sao lại thế này?”
Tân Vũ Bảo hời hợt đáp: “Chỉ là phản ứng bình thường của thuốc thôi. Cậu mang nó đến bệnh viện truyền một chai kháng sinh, đợi sau khi những vết mần đỏ này biến mất, nó cũng sẽ tỉnh lại”
“Đừng lãng phí sức lực nữa, chỉ một lần này thôi” Phó Diệc Phàm bế Tống Vân Thùy từ dưới đất lên.
Tân Vũ Bảo thu dọn đồ đạc đứng dậy, nhìn Phó Diệc Phàm gắn giọng: “Phó Diệc Phàm, nếu cậu không cưới Tống Vân Thùy, không cùng nó sinh con thì con gái của tôi sẽ không có cơ hội sống sót”
– “Tính mạng con gái ông không liên quan gì tới tôi và Tống Vân Thùy.
Ông vẫn là nghĩ biện pháp khác cứu con gái ông đi” Phó Diệc Phàm trả lời lạnh lùng vô tình.
Tân Vũ Bảo nghiến răng, tức giận đến nỗi cuộn chặt tay thành nắm đấm.
Khi Phó Diệc Phàm ôm Tống Vân Thùy ra đến cổng, Minh Tư Thành và Bùi Hạ Sênh chạy lên đón.
“Mấy người đến đây băng cách nào?” Phó Diệc Phàm nhíu mày hỏi.
Minh Tư Thành và Bùi Hạ Sênh hai mắt nhìn nhau, theo bản năng nháy mắt nhìn Viêm Ái Linh một cái.
Viêm Ái Linh đã đe dọa bọn họ để được gặp Phó Diệc Phàm, thậm chí còn dọa tuyệt thực trong thời gian dài.
Suy cho cùng đã chơi với nhau lâu như vậy, đều là bạn bè cả, không có lý do gì mà không giúp đỡ.
Hai người không chịu nổi sự ương ngạnh của vị công chúa này nên đành bất đắc dĩ đồng ý.
“Quên đi, cứu người trước quan trọng hơn” Phó Diệc Phàm không đợi bọn họ trả lời mà nói trước: “Hai người lái xe đến đây đưa cô gái này đến bệnh viện trước”
“Được” Minh Tư Thành lập tức bước lên phía trước dẫn đường: “Xe đang dừng ở cuối con dốc, em dẫn anh đi”
Phó Diệc Phàm ôm Tống Vân Thùy theo sát phía sau.
Bùi Hạ Sênh cũng nhanh chóng theo sau.
Viêm Ái Linh thấy thế không thể không tạm biệt Tân Sơ Hạ: “Sơ Hạ, tôi phải đi cùng bọn họ, cô có muốn đi cùng không?”
Tân Sơ Hạ buồn bã lắc đầu.
Viêm Ái Linh có lòng tốt nhắc nhở: “Cô bảo bố mình xử lý giúp vết thương ở cổ đi, nếu để nhiễm trùng thì rất phiền phức đấy”
“Ừm, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân” Tân Sơ Hạ cười khổ gật đầu.
Từ khi Phó Diệc Phàm đi ra ngoài tới khi anh rời đi cũng không nhìn cô lấy một cái.
Anh nhất định là đang trách cô lợi dụng anh.
Chỉ là thật sự cô cũng không biết sự tình, cũng không đoán được việc bố cô bày ra chính là Hồng môn yến.
Hơn nữa, cho dù cô có giải thích thì anh cũng chẳng tin.
Dù sao người hãm hại anh và Tống Vân Thùy cũng chính là bố của cô.
Tân Sơ Hạ rất khó chịu, như có cái gì đó sụp đổ trong tim cô, cô thật sự muốn khóc.
Cô chỉ có thể đứng đó nhìn bọn họ càng lúc càng đi xa, chính mình lại như một kẻ ngốc sững sờ không biết phải làm gì.