Chương : Cảm thấy anh rất lợi hại
Tân Sơ Hạ bước chân nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt tươi tắn rạng ngời như hoa.
Luss vốn tưởng rằng mình sẽ vồ bắt được con bướm xanh xinh đẹp này, không ngờ “con bướm xanh” này chỉ là lướt qua anh ta mà thôi, trên khuôn mặt anh ta hiện lên một sự “ngượng ngùng” in hoa.
Tân Sơ Hạ đi thẳng đến chỗ Phó Diệc Phàm.
Cô vững vàng dừng lại trước mặt Phó Diệc Phàm, trên khuôn mặt xinh đẹp nõn nà tràn đầy vẻ đắc ý và kiêu hãnh tự hào: “Phó Diệc Phàm, bây giờ anh khen ngợi tôi vẫn còn kịp đấy!”
Dường như có một vầng sáng như ánh sao trong đôi mắt đen của Phó Diệc Phàm, anh nhìn thẳng vào cô và mỉm cười.
Luss quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, mím chặt miệng quay trở lại, đi tới bên cạnh bọn họ với vẻ mặt không mấy vui vẻ, còn cố ý “khụ” mạnh vài tiếng.
Tân Sơ Hạ nghe thấy tiếng ho khan quen thuộc, vô thức nhìn về phía âm thanh vang lên, nhìn thấy Luss không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh mình, cô vô cùng kinh ngạc nói: “Luss, trùng hợp đến vậy sao! Anh cũng ở đây!”
“Điệu nhảy của cô tuyệt đẹp như vậy, chẳng lẽ không nên cho tôi một cái ôm hay sao?” Luss lại một lần nữa mở rộng vòng tay với Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ mỉm cười nhẹ nhàng, thoải mái hào phóng tiến lên phía trước một bước.
Vào khoảnh khắc cô định ôm lấy Luss, Phó Diệc Phàm đột nhiên sải bước tiến tới và chen vào giữa hai người họ như một mũi tên.
Tân Sơ Hạ không kịp “phanh xe”, đâm sầm vào bờ vai của Phó Diệc Phàm.
“Cô hãy đi ăn chút gì trước đi, một lát nữa chúng ta sẽ tới gặp “nhân vật máu mặt” kia” Phó Diệc Phàm quay đầu nhìn Tân Sơ Hạ, ôn nhu nhẹ nhàng nói.
Nhìn thấy Phó Diệc Phàm cố ý để Tân Sơ Hạ tránh đi chỗ khác, Luss nhanh chóng đi vòng qua Phó Diệc Phàm, đi tới trước mặt Tân Sơ Hạ, cất lời nói: “Candy, giang hồ cấp cứu, cô có giúp tôi không đây?”
“Anh này, bây giờ anh là đối thủ cạnh tranh của chúng tôi. Để ngăn ngừa anh đánh cắp bí mật thương mại của chúng tôi, tốt hơn hết là chúng ta nên giữ khoảng cách nhất định thì hơn” Phó Diệc Phàm chậm rãi tiếp tục nói.
Tân Sơ Hạ chớp chớp tròn xoe mắt, ngơ ngác nhìn họ chẳng hiểu gì.
“Candy, chúng ta là “người quen cũ”, cô sẽ giúp tôi, đúng vậy.
không?” Luss bắt đầu tỏ vẻ đáng thương.
Tân Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm, rồi lại nhìn Luss, lúng ta lúng túng hỏi: “Hai người … không phải là … cả hai đều muốn tìm ông .Joe đấy chứ?”
“Candy…
Luss gật đầu, ngay khi anh ta định vươn tay nắm lấy cổ tay của Tân Sơ Hạ kéo cô về phía trước mặt mình, Phó Diệc Phàm lại một lân nữa đi trước một bước, nắm lấy cổ tay của Tân Sơ Hạ.
“Chúng ta qua đó xem một chút” Phó Diệc Phàm vừa nói vừa phớt lờ sự tồn tại của Luss, kéo Tân Sơ Hạ đi thẳng đến khu vực tự phục vụ.
Tân Sơ Hạ cũng vội vã đi theo, quay đầu vẫy tay với Luss: “Luss, vậy anh ăn ngon chơi vui vẻ đi nhé, tôi phải đi cùng ông chủ, tạm biệt”
Luss nhìn bóng lưng của Tân Sơ Hạ và Phó Diệc Phàm rời đi, khóe miệng hơi giật giật.
“Anh quen biết Luss không?”
Tại đây, Tân Sơ Hạ tò mò hỏi.
Phó Diệc Phàm bình tĩnh thờ ơ trả lời: “Vừa mới quen biết”
“Haizz, hai người vừa mới gặp mặt đã cạnh tranh khốc liệt như vậy, chỉ một ông .Joe, sắc mặt hai người đều xanh mét hết rồi” Tân Sơ Hạ thở dài.
Phó Diệc Phàm khinh thường nói: “Anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của tô Tân Sơ Hạ lại thở dài, mím chặt môi, vẻ mặt vô cùng phiền não, rồi nói tiếp: “Mặc dù anh là đại ân nhân của tôi, nhưng Luss cũng là một người bạn tốt của tôi. Anh ấy đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều.”
“Vậy nên?” Giọng điệu của Phó Diệc Phàm trở nên hơi lạnh lùng.
Tân Sơ Hạ hoàn toàn không để ý đến những thay đổi kỳ lạ của anh, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi cũng nghĩ anh lợi hại hơn anh ất “Vậy cô có thể đi giúp anh ta đi” Phó Diệc Phàm liếc mắt nhìn Tân Sơ Hạ rồi buông tay cô ra, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn lúc nãy.