Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Phó Diệc Phàm, cậu có ý gì?
Tại sao?”
“Bởi vì…” Nhất thời, Luss cảm thấy mình thật sự không nói nên lời.
“Hả?” Tân Sơ Hạ chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ta.
Luss mím môi dưới, cố ý kêu oan với Tân Sơ Hạ: “Từ khi cô rời khỏi nước Anh thì hiếm khi mới trở lại, bây giờ không dễ dàng gì cô mới trở lại một lần, tôi muốn ăn tối chung với cô, cô còn muốn từ chối nữa”
“Vậy chúng ta hẹn nhau vào ngày mai?”
“Ngày mai tôi phải đến nước Mỹ để bàn bạc về việc mở rộng cửa hàng”
“Như vậy đi! Đợi khi nào anh đi Mỹ về thì chúng ta lại hẹn lần khác”
Tân Sơ Hạ mỉm cười, sau đó giải thích: “Tôi đã hẹn Phó Diệc Phàm trước rồi. Nếu tôi lại lỡ hẹn, sau này tôi làm sao có thể nói chuyện với anh ấy về việc hợp tác trong tương lai được nữa?”
“Hay là vầy đi…” Luss liếc mắt một cái, kéo dài âm cuối, nói tiếp: “Cô cứ dứt khoát hẹn tôi và anh ta chung một lần đi. Nhiều người ăn chung thì càng thêm náo nhiệt mà. Nếu cô tiếp tục từ chối nữa thì tôi thật sự sẽ trở mặt với cô!”
Nếu anh ta cũng có mặt, gia chủ của anh ta có biết được chuyện này thì chắc là sẽ không ghen với Phó Diệc Phàm đâu nhỉ!
Luss lựa chọn lùi lại và tìm kiếm lựa chọn tốt nhất.
“OKI” Tân Sơ Hạ cười với vẻ bất lực, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Trong khách sạn.
Phó Diệc Phàm vừa mới bước đến cửa phòng thì có người gọi anh.
“Anh Phó, xin dừng bước.”
Nghe thế, anh dừng bước và quay lại.
Chỉ thấy nhân viên phục vụ khách sạn cầm một gói nhỏ trên tay, lon ton chạy từ cửa thang máy ra và đuổi theo: “Gói hàng quốc tế của anh đây”
“Của tôi?” Phó Diệc Phàm nghỉ hoặc.
Sau khi nhân viên phục vụ chạy đến, cô ấy giơ tay và đưa gói hàng lên.
Phó Diệc Phàm nhận gói hàng và nói “cảm ơn”, sau đó nhìn vào nó.
Nữ phục vụ gật đầu, xoay người rời đi.
Phó Diệc Phàm không hỏi nhiều, thấy người gửi gói hàng là “Tân Vũ Bảo”, là hàng chuyển phát nhanh đa quốc gia. Vì thế, anh lấy điện thoại di động ra, dựa thông tin liên lạc trên gói hàng, gọi điện thoại cho Tân Vũ Bảo.
Âm báo chờ của điện thoại đổ chuông chưa tới mấy lần đã được đối phương trả lời.
Tân Vũ Bảo nói thẳng vào vấn đề: “Gói hàng mà chú giao cho cháu, hẳn là cháu đã nhận được!”
“Trong gói hàng này là gì?” Phó Diệc Phàm hỏi.
“Đó là thuốc của Sơ Hạ. Thời gian phát bệnh của Sơ Hạ chắc sẽ đến sớm thôi. Giúp chú tìm thời điểm thích hợp để tiêm cho Sơ Hạ, đề phòng con bé không phát bệnh.” Tân Vũ Bảo trầm ngâm đáp, đoạn, ông ân này Sơ Hạ không chào hỏi chú đã đột nhiên chạy ta lại trách móc về nước Anh rồi, th: sự là càng ngày càng không ra gì!”
“Nhà ông nội cô ấy có mạt dược sao?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Giọng điệu Tân Vũ Bảo thâm trầm: “Thuốc của Sơ Hạ hiện tại chỉ có thể điều chế ngay lúc đó, không thể dự trữ”
“Bệnh của cô ấy, nếu uống rượu thì sẽ ra sao?”
“Uống một ít rượu cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng nếu con bé uống quá nhiều, nồng độ cồn trong cơ thể quá cao sẽ kích thích nó, triệu chứng bệnh sẽ tái phát sớm”
“Còn ai biết về bệnh tình của con gái chú không?”
“Còn ông ngoại của Sơ Hạ” Tân Vũ Bảo trầm giọng nói.
Phó Diệc Phàm không hỏi thêm câu nào nữa, trong lòng anh đã chắc chắn rằng Hắc Chủ và Tân Vũ Bảo không phải cùng một người.
“Phó Diệc Phàm, cậu có ý gì?” Tân Vũ Bảo nhất thời hoảng sợ hỏi lại.