Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng Kỳ Anh tỉnh dậy vì thấy đau nhức cánh tay, sau khi ngồi ngủ trên bàn thì cánh tay vừa tê, vừa mỏi, lại vừa đau, nói tóm lại là vô cùng khó chịu.
Á!
Trễ giờ làm rồi!
Đồng Kỳ Anh không nghĩ ngợi gì, đứng dậy chạy thẳng tới cửa văn phòng tổng giám đốc.
Lúc này, chuyện công việc quan trọng hơn tất cả những thứ khác.
Sau khi Phó Quân Tiêu giải quyết xong công việc và quay trở về văn phòng tổng giám đốc thì phát hiện Đồng Kỳ Anh đã không còn ở văn phòng của mình nữa, trong lòng anh có một thứ cảm giác mất mát không thể giải thích được.
Anh luôn hy vọng rằng từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy cô, bởi vì dù anh có nhìn cô tận trăm ngàn vạn lần đi nữa, thì anh cũng không hề thấy chán.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, thì anh rất muốn quay lại để đấm bản thân mình của ngay lúc đó, rồi nói cho chính anh vào thời điểm đó rằng hãy mau chóng đi tìm Kỳ Anh và đừng bỏ lỡ cô nữa.
Nhưng trên đời này, chẳng có cỗ máy thời gian nào cả, một khi đã bỏ lỡ, thì sẽ lạc nhau đến muôn đời…
Khi trợ lý Trịnh Minh Hâm đang đứng bên cạnh phân loại giấy tờ cho Phó Quân Tiêu, anh ta tình cờ phát hiện ra gần đây ánh mắt của cậu cả luôn phảng phất nét u buồn.
Ngay cả bản thân Phó Quân Tiêu cũng không nhận ra rằng, đôi mắt đen vốn dĩ lạnh lùng và sắc bén có thể nhìn thấu mọi kẻ thù của anh, giờ đây đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng, khiến trái tim anh rất đỗi mơ hồ.
“Kỳ Anh à, anh cả của em xuất sắc như vậy, em không thích anh cả của em sao?” Đồng Kỳ Anh vừa tới văn phòng, mới thở phào nhẹ nhõm một cái thì đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô, Tề Như Vân, liền đi tới trước mặt cô và tám chuyện với cô.
Đồng Kỳ Anh gượng cười đáp lại: “Anh ấy là anh cả của em mà! Làm sao có thể thích anh ấy được chứ!”
Tề Như Vân phì cười và nói rằng: “Cái thích mà chị đang đề cập tới không phải là khía cạnh yêu đương trai gái đâu, tại sao em lại nhạy cảm như vậy?”
“En… Không có gì đâu! Tóm lại là em không thích anh cả, chỉ vậy thôi!” Đồng Kỳ Anh có hơi lúng túng nên nhất thời không thể tự giải thích rõ.
Không biết tại sao, cô sợ nhất là người khác hiểu lầm chuyện giữa cô và anh cả.
Từ tận đáy lòng, Đồng Kỳ Anh muốn làm rõ ràng mối quan hệ với Phó Quân Tiêu, cho nên cô không cho phép mình được mập mờ một chút nào cả!
“Chị chỉ là tiện miệng hỏi vậy thôi.” Tề Như Vân nở nụ cười, cô ấy không hỏi Kỳ Anh nữa, xoay người ngồi thẳng dậy và tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Chuyện Đồng Kỳ Anh là con gái ngoài giá thú của nhà họ Phó đã được lan truyền từ trên xuống dưới cao ốc tập đoàn Phó thị, người trong tập đoàn không ai là không biết tin tức này.
Ngay cả Phó Quân Bác đang đi công tác xa cũng biết được điều này, nhưng anh vô tình nhìn vào nhóm công ty và thấy một số đồng nghiệp nữ chức vụ trưởng phòng trong nhóm đang nói chuyện phiếm qua lại với nhau.
Con gái ngoài giá thú thì là con gái ngoài giá thú thôi!
Tốt hơn hết là nên để cho mọi người biết Kỳ Anh là vợ hợp pháp của anh ấy.
Phó Quân Bác thoáng nghĩ đến điều này ở trong lòng, nhưng rồi anh ấy bỏ qua nó.
Sau khi bàn xong công việc với Lý Tư San, Phó Quân Bác tự mình lái xe trở về khách sạn.
Khi ra ngoài, anh ấy giống như trước đây, vẫn quan tâm Lý Tư San nhiều hơn một chút.
Lý Tư San ngồi ở ghế phụ, luôn chủ động tìm chủ đề để trò chuyện với Phó Quân Bác.
Nói qua nói lại một hồi, bỗng nhiên lúc này hai người họ lại nói về Phó Quân Tiêu.
“Em nghe nói anh cả của anh chỉ có một trợ lý riêng là Trịnh Minh Hâm, hơn nữa anh ta còn là một người thân cận trung thành cũ mà ông cụ Phó đã bố trí cho anh cả của anh. Quân Bác à, anh có muốn thuê một thư ký cho anh cả của anh không?” Trong lời nói của Lý Tư San lại có ẩn ý một câu hỏi.
Lý Tư San lại thuyết phục Quân Bác một lần nữa: “Không thử thì làm sao biết có được hay không? Quân Bác à, anh mới là vua tương lai của tập đoàn Phó thị!”
Lúc này, chân mày Phó Quân Bác càng nhíu chặt hơn, một tia sáng lạnh lùng hiếm thấy lóe lên trong mắt anh ấy.
Thấy Phó Quân Bác không có phản ứng gì, Lý Tư San tạm thời không nói gì nữa nhưng cô ta tất nhiên sẽ không dừng lại ở đó.
Khi cả hai trở về phòng khách sạn, Lý Tư San liền chủ động vào phòng tắm để tắm rửa.
Trong những ngày qua, cô không chỉ hỗ trợ anh ấy trong công việc, mà còn chăm sóc mọi sinh hoạt của anh ấy, để anh ấy được thoải mái dễ chịu.
Sau khi tắm xong, Phó Quân Bác chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm nửa kín nửa hở và liền trực tiếp ngồi trên giường đọc tài liệu.
Cơ ngực và cơ bụng của anh ấy thấp thoáng lộ ra trông vô cùng gợi cảm, so với vẻ trẻ con của năm năm trước thì anh ấy của bây giờ đã trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều.
Lý Tư San chỉ xối nước qua loa trong phòng tắm, sau đó cô ta trần truồng bước ra khỏi cửa phòng tắm.
Da cô ta trắng nõn nà, rải rác trên làn da mịn màng đó là những giọt nước long lanh trong suốt.
Khi Phó Quân Bác đặt tập tài liệu trên tay xuống và ngẩng đầu lên nhìn Lý Tư San, yết hầu của anh ấy cứ liên tục lăn lên lăn xuống.
Lý Tư San chậm rãi bước đến bên cạnh Phó Quân Bác và đưa mắt nhìn xuống ánh nhìn kỳ lạ của anh ấy.
Cô ta đặt tay lên vai anh ấy, hơi cúi người xuống và hôn lên môi của anh ấy.
Dưới cái cổ trắng ngần như gốm sứ của cô ta là những đường cong mĩ miều gợi cảm như ẩn như hiện, khiêu khích ngọn lửa dục vọng trong đáy mắt của anh ấy.
Lý Tư San chơi trò “mèo chê mỡ” với Phó Quân Bác, hôn anh ấy một cái rồi rời đi, nhưng Phó Quân Bác đã ghì chặt cô ta lại. Anh ấy vươn bàn tay to ra và dừng lại ở ngay eo của cô ta, sau đó bế cô ta ngồi lên đùi mình. Bàn tay của anh ấy không ngừng xoa lên vuốt xuống, khiến cho nụ hôn càng thêm ướt át.
Phó Quân Bác hôn quá mạnh, cái lưỡi của anh ấy gần như chạm đến cổ họng của Lý Tư San, như thể toàn bộ không khí trong phổi của cô ta đã bị anh ấy hút sạch. Lý Tư San khó chịu giãy giụa mấy cái, cố gắng đẩy nụ hôn của anh ấy ra.
Nhận ra được sự khó chịu của người phụ nữ này, Phó Quân Bác không hôn Lý Tư San nữa, nhưng bàn tay của anh ấy cũng không chịu rời khỏi cơ thể của cô ta.
Trước mặt anh ấy rõ ràng là khuôn mặt của Lý Tư San, nhưng trong thoáng chốc lại biến thành dáng vẻ trong sáng và ngọt ngào của Đồng Kỳ Anh.
Anh ấy ôm chặt lấy cô ta, như muốn cơ thể mình hòa quyện vào cơ thể của cô ta: “Anh muốn em…” Kỳ Anh!
Đôi mắt của Phó Quân Bác sâu thăm thẳm, giọng nói khàn khàn trầm đục, khi nói ra lời này, anh ấy giống như một con dã thú sắp săn mồi vậy.
Anh ấy không biết tại sao mỗi lần anh ấy ân ái với Lý Tư San, người phụ nữ anh ấy nghĩ đến luôn là Kỳ Anh.
Đôi mắt của Phó Quân Bác sụp xuống.
“Vậy chuyện sắp xếp thư ký cho anh cả của anh…” Lý Tư San muốn nói nhưng lại thôi.
Toàn thân Phó Quân Bác ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng gấp gáp hơn bình thường rất nhiều.
Giờ phút này, Lý Tư San cảm thấy vô cùng tự tin, rằng mình có thể kiểm soát được người đàn ông này!
Phó Quân Bác ôm chặt cô ta không buông, chỉ có lồng ngực phập phồng nâng lên hạ xuống.
Cô ta cảm nhận được sự háo hức và nôn nóng của anh ấy, vẻ mặt cô ta thay đổi khó lường, cuối cùng cô ta hỏi anh ấy bằng giọng nói rất nhẹ nhàng, lại giống như là đang nũng nịu: “Anh đồng ý chứ?”
Đôi môi mỏng của Phó Quân Bác nhếch lên một nụ cười khó giải thích: “Đổi cách khác để làm thỏa mãn tôi đi, thì tôi sẽ đồng ý với em!”
Lý Tư San cau mày lại và không trả lời.
“Không bằng lòng sao?” Phó Quân Bác nhướng mày.
Sau đó anh ấy nói tiếp: “Vậy thì…”
Trước khi Phó Quân Bác nói xong, Lý Tư San đã ngắt lời: “Em bằng lòng.”
Bằng lòng dâng hiến tất cả những gì mình có cho anh ấy…
Lý Tư San đứng dậy khỏi đùi của Phó Quân Bác, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, cô ta đưa tay cởi bỏ thắt lưng trên áo choàng tắm của anh ấy.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Phó Quân Bác mở mắt ra, khi anh ấy nhìn thấy người phụ nữ đang nằm bên cạnh mình là Lý Tư San, gương mặt tuấn tú của anh ấy không nén nổi một nụ cười gượng gạo.
Vừa rồi trong đầu anh ấy nghĩ gì vậy?
Mỗi khi ở bên Lý Tư San, anh đều nghĩ về Kỳ Anh.
Nếu như Kỳ Anh không vui thì anh ấy phải làm gì đây?
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lý Tư San, Phó Quân Bác dứt khoát coi cô ta là Đồng Kỳ Anh, anh ấy choàng tay qua người cô ta và dịu dàng dỗ dành: “Tôi hứa với em, tôi sẽ tìm cách thu xếp một thư ký ở bên cạnh anh cả của tôi.”
Nghe Phó Quân Bác nói như vậy, mặt mũi của Lý Tư San trở nên hớn hở, cô ta tiến lại gần đôi môi của anh ấy và hạnh phúc đặt lên đó một nụ hôn.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó ánh mắt dần trở nên đắm đuối.
Bất thình lình hai người xích lại gần hơn, hai đôi môi mềm mại lại bắt đầu ngấu nghiến lẫn nhau.
Bàn tay to của Phó Quân Bác khẽ vuốt ve da thịt của Lý Tư San, khiến cơ thể cô hơi run lên.
Lý Tư San cũng không nói gì nữa, cô ta cùng Phó Quân Bác ngã xuống giường.
Cô ta dùng những ngón tay mảnh khảnh ôm lấy cổ của anh ấy, đôi chân thon dài nuột nà khẽ run rẩy quấn chặt lấy eo của anh ấy.
“Quân Bác à, Kỳ Anh đối xử với anh không tốt một chút nào cả, sao anh không ly hôn với cô ấy?” Cô ta hỏi bằng chất giọng cao vút như muỗi kêu.
Anh ấy thở hồng hộc, lơ đễnh trả lời: “Cô ấy là một cô gái tội nghiệp. Nếu tôi bỏ cô ấy, thì cô ấy sẽ không còn ai thân thuộc nữa…”
Vì thế…
Tình cảm anh ấy dành cho Kỳ Anh, chỉ là sự thương hại thôi… Có đúng không?
- -------------------