Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Nhã Uyên lắc đầu, miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo: “Ai nói tớ không nố rời xa anh ấy! Anh ấy để cho tớ được tự do, tớ vui chết đi được! Giống như ngày mà tớ tốt nghiệp cấp ba vậy, sau khi vào đại học, tớ có thể tự do yêu đương, không còn phải chịu đựng sự kìm hãm của anh ấy nữa.
Sao tớ lại không nỡ rời xa anh ấy cơ chứ?”
“Cậu Thập không nói lý do sao?”
Đồng Kỳ Anh bỏ qua lời nói của Lý Nhã Uyên, chỉ hỏi đúng trọng tâm.
Lý Nhã Uyên vẫn khóc và lắc đầu nói: “Anh ấy nói, sau này tớ không cần đến gặp anh ấy nữa...”
Đồng Kỳ Anh nghe đến đây liền im lặng.
Trong lòng cô chợt nghĩ, liệu có liên quan đến Anh Ninh không.
Nhưng Anh Ninh đã mất rồi mà...
Cậu Thập đột nhiên cảm thấy có lỗi với Anh Ninh sao? “Kỳ Anh, tớ đã nói nguyên nhân rồi...
Cậu nên uống rượu với tớ đi chứ?”
Lý Nhã Uyên một lần nữa đưa chai rượu về phía Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh định từ chối, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lý Nhã Uyên đã đặt ngón trỏ lên môi của Đồng Kỳ Anh.
“Bây giờ tớ không muốn nghe cậu an ủi một câu nào hết cả, chỉ cần cậu im lặng và uống với tớ thôi! Lý Nhã Uyên nói.
Đồng Kỳ Anh thở dài, nhận lấy chai rượu trong tay Lý Nhã Uyên.
Lý Nhã Uyên nhoẻn miệng cười, cụng ly với Đồng Kỳ Anh rồi uống hết chai rượu ban này còn dở: “Không say không về!”
Đồng Kỳ Anh mím môi, chau mày và uống cùng cô.
Hai người họ đang uống rượu, tuy mặc quần áo rất bình thường nhưng họ đã bị những người đàn ông hư hỏng để mắt đến bởi nhan sắc xinh đẹp của mình.
Một trong số những “người đàn ông hư hỏng”
đó là Lý Dạ Lạc
- anh trai cùng cha khác mẹ với Lý Nhã Uyên.
Trong đám bạn độc thân của Lý Dạ Lạc, có hai người đàn ông rất có hứng thú với Lý Nhã Uyên, tuy là anh trai cùng cha khác mẹ, nhưng anh ta cũng đã cảnh cáo những người bên cạnh không được phép để ý đến Lý Nhã Uyên.
Còn người phụ nữ bên cạnh Lý Nhã Uyên...
Lý Dạ Lạc cảm thấy giọng nói của cô vô cùng quen thuộc.
Tạ Liên?! Lý Dạ Lạc suy nghĩ một lúc lâu, không khỏi nghi ngờ, nhưng trong lòng không dám khẳng định rốt cuộc có phải hay không.
Nghe nói, Tạ Liên bị một trong những cổ đông của “Dạ Hoặc”
khai trừ không rõ nguyên nhân vì sao, cho nên Tạ Liên từ lâu đã không còn đến hát ở “Dạ Hoặc”
nữa.
Khó khăn lắm anh ta mới chữa khỏi được bệnh yếu sinh lý, nhưng việc không có “người đẹp”
cũng khiến cho anh ta đau đầu.
Ở khu ghế ngồi hai bên cạnh, tám người đàn ông đang cùng nhau đứng đợi trước cửa phòng VIP cho đến khi Lý Nhã Uyên và Đồng Kỳ Anh uống say, họ đã dễ dàng có được một món hời.
Lý Nhã Uyên đã uống hết hai chai, mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn xa xăm.
Đồng Kỳ Anh uống một hơi hết chai, sau đó liền ngất đi không biết gì, ngã ra nằm bất động trên ghế sofa.
Lý Nhã Uyên bước đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh, đưa tay ra lay người Đồng Kỳ Anh một cách yếu ớt, nấc lên một tiếng sau đó nằm đè lên trên người cô và ngủ thiếp đi.
Đám đàn ông đang ngồi ở hai bên đi lại thăm dò và chắc chắn là hai người phụ nữ ngồi trong phòng VIP đã uống say, họ lần lượt đứng dậy chuẩn bị ra tay thì đột nhiên có bốn tên vệ sĩ mặc áo đen xuất hiện, khiến cho họ buộc phải dừng ham muốn dục vọng của họ lại.
Không lâu sau, một người đàn ông dáng vẻ