Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi khung chat trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên “Hoài Lan”
, trong nháy mắt khiến Đồng Kỳ Anh tỉnh cả ngủ.
Có lẽ là đã từng bạn thân nhất của nhau, hôm nay không hiểu vì cớ gì lại biến thành người xa lạ quen thuộc nhất, tình cảm của Đồng Kỳ Anh dành cho Tô Hoài Lan có một vết nứt không nói rõ được.
Đồng Kỳ Anh thầy Tô Hoài Lan toàn khoe giàu đủ kiểu trong nhóm chat bạn cùng phòng đại học.
Cô ta mua đủ loại hàng hiệu ở Hàn Quốc, túi lớn túi nhỏ đeo trên tay, mà trên cổ tay cô ta cũng là các loại vòng tay sáng lấp lánh và nhẫn kim cương.
Nhóm ây ngoài cô và cô ta ra còn có hai cô gái khác nữa, thấy Tô Hoài Lan khoe khoang cũng hâm mộ lắm.
Đầu nói cô ta tìm được một bạn trai tốt, bảo cô ta đưa hình bạn trai ra.
Kết quả Tô Hoài Lan trả lời một câu với cả đám “Bạn trai hay ngại, không chịu chụp hình”
qua loa lấy lệ.
Đồng Kỳ Anh nằm sấp trên giường, cầm điện thoại lặng lẽ xem mãy cô bạn nhản tin, không lên tiếng, không phát biểu lời nào.
Dù Tô Hoài Lan có khoe khoang túi xách và mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ như thế nào, Đồng Kỳ Anh cũng chẳng có động tĩnh gì, thậm chí cũng không hâm mộ Tô Hoài Lan.
Có lẽ là do quan niệm sống giữa người với người khác nhau.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy không quá hứng thú với những thứ hàng hiệu kia, nhưng lúc Tô Hoài Lan gửi hình nơi có đồ ăn ngon, ngược lại gợi lên lòng hâm mộ của cô.
Nếu cô cũng có vốn liếng và thời gian, cô cũng muốn Phó Quân Bác đưa cô đi ăn hết thức ăn ngon trên thế giới này một lần.
Sau đó, Tô Hoài Lan còn phát bao lì xì trong nhóm chat, ai cũng có phần, nhưng Đồng Kỳ Anh chỉ nhìn chứ không bấm “Nhận”
.
Lúc này Tô Hoài Lan đang ở Hàn Quốc xa xôi, ngồi trước gương trang điểm trong một căn phòng sang trọng, cầm điện thoại nhắn tin trong nhóm, phát hiện Kỳ Anh không nhận lì xì của cô ta, điều này khiến lòng cô ta cảm thấy khó chịu không giải thích được.
Cho dù cô ta có khoe khoang trong nhóm như thế nào cũng chưa từng thấy Kỳ Anh xuất hiện.
Cô ta biết, chắc chắn cô có thấy, sao lại không muốn lên tiếng chứ? Hẳn là cũng hâm mộ ghen tị với cô ta rồi! Đôi môi đỏ mọng của Tô Hoài Lan khẽ nhếch, nhìn khuôn mặt giống Kỳ Anh ở trong gương của mình.
Bây giờ, gương mặt của cô ta và Kỳ Anh vẫn chưa giống nhau như đúc, nhưng muốn chỉnh thành giống hoàn toàn thì còn cần thời gian.
Cô ta phải từ từ, không thể quá gấp.
Trước kia Tô Hoài Lan cảm thấy khuôn mặt nguyên gốc của mình mới là đẹp nhất, nhưng sau khi nghe bác sĩ chính khen tấm hình của Kỳ Anh xong, trong lòng dấy lên ngọn lửa ghen tị không thể miêu tả.
Bác sĩ kia nói mặt của Kỳ Anh là vẻ đẹp tự nhiên, chắc hẳn mẹ của Kỳ Anh cũng là một người đẹp.
Nhưng Tô Hoài Lan cảm thấy đây là một sự châm chọc.
Mẹ của Kỳ Anh có dáng dấp ra sao thì không phải cô ta chưa từng thấy.
Ở chỗ bọn họ, mẹ Nặc nổi danh “chua ngoa độc ác”
, tính cách không tốt, người thì mập mạp, ngay cả cái rìa của người đẹp cũng không bằng.
Một người đàn bà xấu xí như thể thì sao có thể sinh ra người đẹp như Kỳ Anh được? Hơn nữa, bộ dáng bố Nặc cũng không phải loại rất đẹp trai hay gì.
Ngay khi lòng Tô Hoài Lan đang ghen ghét với Đồng Kỳ Anh, quản gia Lưu gửi tin cho cô ta từ biệt phủ dựa núi ở thành phố Cung Huy.