Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu Lý, tên đầy đủ là Lý Dạ Lạc, con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn Lý thị, xài tiền như nước, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo.
Là loại đàn ông suốt ngày mở miệng nói "thích", mức độ tin cậy: giá trị âm.
“Tạ Liên, làm bạn gái anh, anh sẽ cho em mọi thứ.
Đêm nay, em hãy hầu hạ anh thật tốt!" Lý Dạ Lạc toét miệng cười, vừa dỗ ngọt, vừa tiến đến gân Đồng Kỳ Anh.
"Thật xin lỗi, cậu Lý, tôi đã đính hôn, không phù hợp làm bạn gái của ngài.”
Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói, sau đó quay người rời đi.
"Không sao đâu, Tạ Liên, em cũng không cần phải tìm cớ để từ chối anh! Chúng ta đều là người trưởng thành, nên nói thẳng vào vấn đề.
Đêm nay, anh muốn em làm bạn gái của anh!" Cuối cùng Lý Dạ Lạc cũng mất kiên nhẫn, gần giọng với Đông Kỳ Anh.
Mới nãy, anh ta vẫn còn là một người dịu dàng, hiền hoà, giờ phút này bỗng thay đổi, quay ngoắt ), lộ ra bản tính háo sắc, tàn bạo.
Lý Dạ Lạc tiến đến, nắm lấy cổ tay của Đồng Kỳ Anh, ép cô vào vách tường, đồng thời nâng bàn tay còn lại lên kéo cổ áo cô xuống, anh ta đè cổ cô rôi hôn một cách nồng nhiệt.
"Tạ Liên, anh muốn em! Đêm nay, Lý Dạ Lạc này phải có được em! Em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh!" Lý Dạ Lạc đã mất đi kiên nhẫn, anh ta vừa ngấu nghiến cái cổ trắng nõn của cô, vừa nói.
“Tạ Liên, em thật là một cô gái cá tính!" Mặc dù Đồng Kỳ Anh đã dùng toàn bộ sức lực để kháng cự, nhưng vẫn không thể thắng được tên đàn ông này, tựa như kiến càng lay cây, không biết lượng sức.
Giờ phút này...
Ai sẽ cứu cô? Trong nhà vệ sinh của “Dạ Mi”
, trước bồn rửa mặt màu đen tuyên được thiết kế theo phong cách Sê-ri, một người đàn ông điển trai, tuấn dật, với khí chất khác biệt, nổi bật lên giữa cảnh vật xung quanh, đang đứng rửa tay ở trước bôn, chậm rãi rửa sạch đôi tay thon dài, nam tính của mình.
Thật ra, hai tay của anh có rất nhiều vết chai sân bởi vì phải sử dụng súng đạn quanh năm, chỉ là gân đây, sau khi xuất ngũ thì bắt đầu kinh doanh, mỗi ngày đều ngôi trong phòng làm việc, nên bàn tay của anh mới được chăm sóc, nghỉ ngơi.
Phó Quân Tiêu cởi chiếc áo vest âu phục màu xám, cắt ngang lên cánh tay, bây giờ anh đang mặc một chiếc áo sơ mi handmade làm từ lụa trắng, vô cùng phù hợp với anh, hơn nữa còn giúp anh tôn lên phân cơ ngực cường tráng.
Tối nay rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Phó Quân Tiêu khẽ chau mày, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Trong đầu anh lại hiện lên bóng hình của “Tạ Liên”
xinh đẹp đang hát trên sân khấu.
Phó Quân Tiêu khẽ nheo mắt, hình như anh đã thấy hình ảnh của “Hoài Lan”
đang mỉm cười được phản chiếu ở trên gương.
Rất nhiều lần, anh đã lâm tưởng rằng cô gái “Tạ Liên”
trên sân khấu, chính là ảo giác của