Chương : Dấy binh hỏi tội
Nhiên Hoàng Minh hơi không kịp phòng bị, nghẹn họng
“Cháu vẫn luôn cảm thấy, Mộc Miên chưa chết” Phó Diệc Phàm bình tĩnh nói.
“Cái, cái gì?”
Nhiên Hoàng Minh vô thức nuốt nước bọt, phản bác: “Cậu biết cháu với Mộc Miên là anh em tình thâm, đã lâu như vậy rồi mà cháu vẫn đau buồn về sự ra đi của con bé.”
Nhưng, lúc Phó Diệc Phàm nhìn thẳng vào mắt Nhiên Hoàng Minh, ông ta lại vô thức né tránh.
Phó Diệc Phàm tựa như đã nhìn thấu điều gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt anh đã có một chút biến đổi mà người ta không phát hiện ra.
Nhiên Hoàng Minh chủ động chuyển chủ đề, cảm khái từ tận đáy lòng: “Diệc Phàm, bố cháu đã dùng thế lực của mình để mở cho cháu một con đường thuận lợi, bằng phẳng không có trở ngại gì. Nhưng, ông ấy đang dùng mạng sống của mình để bảo vệ em gái cháu và mẹ cháu. Chuyện đến ngày hôm nay, Mộc Miên dùng mạng sống của mình hiến tặng cho người mà con bé yêu vẫn còn tốt hơn là bị giam cầm trong phòng nghiên cứu chế tạo cả đời, sống mà không bằng chết, không phải sao? Diệc Phàm, đây là số mệnh của Mộc Miên”
Phó Diệc Phàm chậm rãi cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm.
Trên mặt anh vẫn không có bất cứ biểu cảm nào.
Nhiên Hoàng Minh nhìn Phó Diệc Phàm, không thể nhìn thấu được tâm tư của đứa cháu trai này nên đành phải không nói gì nữa.
Buổi chiều.
Tân Sơ Hạ đã ký hết một lượt những bảng chỉ tiêu cần phải ký mà nhân viên tài vụ đưa cho cô, sau đó lại chạy đến phòng nghiên cứu chế tạo hỏi thăm tiến độ phát triển của dự án.
“Bây giờ chỉ thiếu một loại thân thảo này thôi” Một nữ tiến sĩ mặc áo blouse trắng cầm mẫu báo cáo đưa cho Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ cầm tư liệu mà nữ tiến sĩ đó đưa, xem xét một cách nghiêm túc, cẩn thận: “Dược nông ở địa phương không có sao?”
“Đồng nghiệp ở bộ phận thu mua đã hỏi thăm rồi, dược nông ở địa phương nói loại cỏ này chỉ mọc trong vùng núi sâu của thành phố Hải Vân, hơn nữa tỉ lệ sống sót khi cấy ghép không cao. Vì thế, giá thành cao, người thu mua của rất nhiều công ty đều không muốn mua” Nữ tiến sĩ trả lời.
Tân Sơ Hạ nhíu mày suy nghĩ: “Có thể dùng thân cỏ khác thay thế không?”
Nữ tiến sĩ tỏ ra rất bất lực, lắc đầu: “Trước mắt, trong kế hoạch của chúng tôi chỉ có tinh dầu chiết xuất từ hoa của loại cỏ này mới có thể có tác dụng phục hồi và dưỡng nhan. Nếu muốn loại cỏ khác thay thế thân cỏ này thì các nguyên liệu khác tương ứng với nó cũng phải được điều chỉnh cho phù hợp. Điều đó đồng nghĩa với việc, chúng ta phải lập một kế hoạch mới”
“Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghĩ cách” Tân Sơ Hạ gật đầu.
Sau khi bước ra từ phòng nghiên cứu chế tạo, trợ lý mà Phó Diệc Phàm phái tới cũng đã đến.
Ký xong hợp đồng, Tân Sơ Hạ nói với trợ lý: “Thay tôi cảm ơn tổng giám đốc của các cô nhé.”
“Được” Trợ lý gật đầu.
Sau đó Tân Sơ Hạ đích thân tiễn trợ lý ra cửa.
Có sự đầu tư của Phó Diệc Phàm, phòng làm việc của cô có thể hoạt động bình thường. Hôm nay cô đã xử lý xong hết mọi chuyện trong công việc, việc tiếp theo cô phải làm là giải quyết việc riêng của mình.
Tân Sơ Hạ lái xe đến một quán dưỡng sinh.
Cô sải bước đi vào, một nhân viên phục vụ nữ tươi cười tiếp đón: “Cô Tân, cuối cùng cô cũng đến rồi, hôm nay chỗ chúng tôi…”
“Lâm Đạt đang ở đâu?” Tân Sơ Hạ hỏi với vẻ không vui.
Nữ nhân viên phục vụ đưa tay ra, chỉ lên tầng, đáp: “Cô Lâm Đạt đang ở phòng VIP trên tầng hai ạ”
“Cô đi làm việc của mình đi! Ở đây không có việc của cô đâu” Tân Sơ Hạ lạnh lùng nói rồi đi thẳng lên tầng hai.
Khi đến cửa phòng VIP, Tân Sơ Hạ trực tiếp đẩy cửa vào.
Lúc này, Lâm Đạt đang nằm mát-xa, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nằm sấp trên ghế mát xa.
Người mát xa nhìn thấy Tân Sơ Hạ liền cung kính chào: “Xin chào cô Tân”
Lâm Đạt nghe thấy tiếng động liền sợ đến mức vội vàng ôm chặt chiếc khăn tắm trên ngực rồi ngồi dậy.
Cô ta nhìn về phía Tân Sơ Hạ đi tới, chỉ thấy sắc mặt cô vô cùng khó coi.
Lâm Đạt lập tức thấy chột dạ, hỏi: “Sơ Hạ, hôm nay sao cậu lại có thời gian rảnh đến tìm tôi vậy?”
Nhưng, cô ta vừa dứt lời, giây tiếp theo, trong phòng bao liền vang lên một tiếng “chát”.
Người mát xa thấy vậy liền vội vàng cúi đầu đi ra khỏi phòng bao, chỉ để lại hai người Tân Sơ Hạ và Lâm Đạt.
Lâm Đạt ôm má, đối với cái tát này của Tân Sơ Hạ, cô ta có oán hận cũng không dám lên tiếng phản kháng.
“Tình bạn giữa chúng ta đã chấm dứt sau cái tát này” Tân Sơ Hạ lạnh lùng nói.
Lâm Đạt xoa má, bụm miệng nói: “Vốn dĩ nơi đó là chỗ phải trả giá bằng cái gì mới có được thứ gì đó, trong giới của chúng ta có rất nhiều người đã từng đi đều không sao cả. Chỉ có cậu đi vào là không ra được, còn mất tích. May mà bây giờ cậu cũng không sao rồi, không phải sao?”
“Tôi suýt chút nữa đã bị bán đi, cậu thấy tôi có sao không?” Tân Sơ Hạ tức giận chất vấn.
Lâm Đạt nghẹn ngào một lúc, ấp úng trả lời: “Tôi, làm sao tôi biết được là sau khi cậu đi vào sẽ hối hận chứ! Vào trong đó, nếu thấy hối hận thì sẽ bị nhốt trong phòng tối coi như trừng phạt”
“Trước đó cậu không hề nói cho tôi biết!” Tân Sơ Hạ nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Đạt tỏ ra rất ấp ức: “Cậu cũng đâu có hỏi tôi! Hơn nữa, không phải cậu thiếu tiền sao? Tôi có lòng tốt giới thiệu cho cậu một nơi có thể đổi được tiền, là cậu tự thấy hối hận đấy chứ, bị người ta dạy dỗ còn trách ngược lại tôi.”
“Vậy được, cậu nói cho tôi nghe xem, cậu đã đổi được cái gì ở đó?”
Tân Sơ Hạ cười gắn.
Lâm Đạt cười đáp: “Thứ tôi muốn đổi, dù tôi có nói cậu cũng không hiểu đâu”