Thiếu Uông Kỷ Cú

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor & Beta: Mai_kari

Phòng giặt quần áo của tòa nhà này nằm ở cuối hành lang, Tương Thiếu Diễm đi tới trước một cái máy giặt, lấy thẻ giặt quần áo bỏ vào máy, bỏ quần áo vào trong, thêm chút bột giặt, sau đó đóng cửa máy lại, nhấn nút, rồi ngồi xuống ghế dài bên cạnh đó chờ.

Hắn lấy điện thoại ra lướt web một chút, gần đây chẳng có chuyện gì mới mẻ, newsfeed cũng chỉ là mấy bức tranh dễ thương của mấy con thú nhỏ.

Tương Thiếu Diễm rất thích động vật, mèo nà, chó nà, con nào hắn cũng thích.

Trong nhà hắn vốn có nuôi một con chó và hai con mèo, đáng tiếc hắn phải vào ký túc xá không thể chăm sóc bọn chúng được, nên phải gởi tạm ở nhà ông bà ngoại.

Đang lướt web thì group chat của đám bạn thân chợt hiện tin ra, có người cố ý tag hắn.

Liễu Hàm: [@Tương Thiếu Diễm, Diễm ca hôm nay trong trường dạy dỗ tên Alpha nào thế?] Còn đính kèm thêm hình ảnh.

Tương Thiếu Diễm vừa mở hình ra xem, chính là cảnh hắn cùng cái tên Alpha giằng co hồi chiều, không biết là tên nào đứng xem chụp ra được nữa.

La Vĩnh Hằng: [Đoán chừng là sinh viên năm nhất đi, trường ta còn có ai không sợ chết như thế chứ, còn cố ý phóng ra tin tức tố cám dỗ Diễm ca nhà ta?]

Hứa Thiến: [Vì vị alpha thứ đã ngã xuống mặc niệm giây.]

Tương Thiếu Diễm: [Sao mà cậu nhớ hay vậy?]

Hứa Thiến: [Có một bài post riêng dành cho cậu trong diễn đàn trường, tất cả mọi người ai cũng thay cậu đếm hết rồi.]

Tương Thiếu Diễm ít khi nào xem diễn đàn trường, mơ hồ biết được mình có một cái bài post, nhưng chưa từng mở ra xem, hắn là dạng người gì hắn biết rõ nhất, không cần thiết xem người ta đánh giá.

Mái tóc ướt rũ xuống hai bên, một giọt nước rớt xuống màn hình điện thoại, làm mờ đi chữ, Tương Thiếu Diễm liền lấy khăn mặt nhanh chóng lau khô, chợt phát hiện bạn mình vừa nhắn một tin mới.

Liễu Hàm: [Thiếu Diễm, hôm nay tao có nghe quản lý ký túc xá nói, phòng của mày sẽ có thêm một Alpha năm nhất đó.]

Tương Thiếu Diễm đang lấy khăn lau tóc cho bớt nước liền dừng lại, nhíu mi.

Tương Thiếu Diễm: [Lão tử chưa bao giờ cần bạn cùng phòng.]

Liễu Hàm: [Không có cách nào đâu, nghe nói là có gốc gác, còn chỉ định muốn ở cùng phòng với mày đó.]

Có gốc gác? Còn chỉ định?

Hai cái từ này nhất thời khiến trong đầu Tương Thiếu Diễm hiện ra một câu nói khác.

Thiếu đánh, cực kỳ thiếu đánh.

Tương Thiếu Diễm: [Haha]

Liễu Hàm: […]

La Vĩnh Hằng: [… Tao cảm giác con số này sẽ nhảy lên .]

Hứa Thiến: [Xin hãy bỏ đi chữ ‘tao cảm giác’ …]

Tương Thiếu Diễm ngay cả tin nhắn cũng không muốn xem nữa, sao hôm nay chuyện gì cũng hỏng bét hết vậy.

Hắn từ lúc nhập học tới giờ chính là ở một mình, vừa thoải mái vừa thanh tĩnh, ỷ vào giáo viên chủ nhiệm là cô ruột, tất nhiên chẳng ai dám nói gì hắn.

Kết quả hiện tại lại phải cùng một tên Alpha cùng phòng, lại ngay lúc thuốc ức chế của hắn sắp mất đi hiệu lực.

Điên rồi hả?

Tương Thiếu Diễm lập tức gọi điện cho cô mình, điện thoại vang lần chuông lập tức có người bắt máy.

“Thằng nhóc con lại gây ra chuyện gì nữa hả?” Thẩm Vịnh Mai cho rằng hắn vừa phạm tội gì đó.

“Cô à, quản lý ký túc xá vừa nói có một Alpha chuẩn bị tới phòng con ở?” Giọng nói của hắn cố ý mang theo chút làm nũng.

“Con không muốn, để tên đó qua phòng khác đi cô.”

Thậm Vịnh Mai có chút chần chừ, qua vài giây mới nói.

“Chuyện con nói cô biết, nhưng đó là người có quan hệ với phía bên hiệu trưởng, cô cũng không có cách nào, thế nhưng … Alpha này chắc là khong có uy hiếp gì với con đâu …”

Tương Thiếu Diễm vừa nghe hậu thuẫn của tên đó mạnh tới vậy, liền biết cô mình quả thực bất lực, cũng chỉ có thể ép tới mức chấp nhận hiện thực.

Dù sao bản thân hắn cũng sẽ có một trăm cách khiến cho đối phương phải chủ động cút đi.

Nói chuyện với cô xong, hắn vừa cúp máy, thì cửa phòng giặt đồ mở ra.

Tương Thiếu Diễm lơ đãng quay đầu lại nhìn người vừa bước vào, ánh mắt dừng lại, ngực khẽ động.

Trâu Nhuệ bưng một thau đồ đi vào, mặc áo ba lô cũng không khác biệt với hắn lắm, chỉ là cơ thể với cơ bắp rõ ràng, so với hắn quả thực mạnh khỏe hơn nhiều, cổ áo thấp lộ ra nửa đoạn cơ ngực, sắc da màu tiểu mạch cũng dính nước, dọc theo trong ngực và cánh tay chảy xuống.

Trâu Nhuệ thấy Tương Thiếu Diễm, nhìn hắn chớp chớp mắt mấy cái: “Cũng tới giặt đồ?”

Tương Thiếu Diễm cảm thấy câu hỏi này có chút nhược trí, thế nhưng Trâu Nhuệ đã hỏi, hắn cũng đành miễn cưỡng trả lời.

“Ừ.”

Trâu Nhuệ chính là cái tên “có người thích’ mà hắn nói với cô.

Kỳ thực Tương Thiếu Diễm cũng không biết thích là cảm giác gì, nhưng nếu ở chung quanh hắn phải tìm một tên Alpha mạnh hơn hắn mà còn độc thân, cũng chỉ còn mỗi Trâu Nhuệ.

Là đội trưởng đội bóng rổ trong trường, thể trạng cường tráng khiến cho tin tức tố của hắn cũng khá mạnh, mỗi lần hoạt động mạnh, gã vô tình hay cố ý phóng ra một ít tin tức tố, có thể khiến cho cả đám Omega gần đó chân mềm rũn.

Nhưng mà trước mặt gã cũng chẳng có Omega nào để bầu bạn, nói cách khác, ai ai cũng có cơ hội.

Ngoại trừ trong hành vi cử chỉ có chút lộ ra ngu ngốc cùng thể hiện khoe khoang, thì tính cách của Trâu Nhuệ cũng coi như thân thiết, không có tự đại cuồng vọng, lớn lên cũng không tệ, Tương Thiếu Diễm với gã cũng không có ấn tượng xấu gì.

Trâu Nhuệ với hắn tựa hồ cũng có hảo cảm, bình thường ngay trên điện thoại chát với hắn, ngoại trừ cái này ra chẳng có tiến triển gì cả.

Hai người họ biết nhau gần một năm, cũng coi như quen thuộc, có thể ở chung.

Tương Thiếu Diễm cũng không phải dạng người chủ động, nhưng hiện thực bức bách, nếu không chủ động một chút, sợ rằng tên Alpha duy nhất có thể lọt mắt mình sẽ bị đoạt đi mất.

Hắn suy nghĩ một chút, mở đề tài: “Trâu Nhuệ, cơ thể cậu nhìn cũng không tệ, luyện thế nào?”

Trâu Nhuệ đóng cửa máy giặt, nghe vậy xoay người lại, đưa cánh tay bắp cơ cuồn cuộn lên: “Cậu hỏi cái này? Hay là cái này?” Y liền vén áo lên lộ ra phần cơ bụng.

Tương Thiếu Diễm: “…”

Trâu Nhuệ làm như không phát hiện Tương Thiếu Diễm nghẹn lời, nói: “Kỳ thực có một cách có thể luyện ra được bắp cơ toàn thân.”

“… Cách gì?”

“Chống đẩy, tôi mỗi lần tập đều tận phút.” Trâu Nhuệ tới gần hai bước, nhìn Tương Thiếu Diễm, tự cho là quyến rũ mà nâng lên khóe môi, độ cung đầy khoa trương.

“Thế nhưng nếu cậu nằm ở phía dưới, tôi đại khái chỉ một phút đã không chống đỡ nổi,”

Tương Thiếu Diễm: “…”

“Thế nào, có cảm giác rung động không?”

Rung động cái rắm.

Mỗi lần Trâu Nhuệ làm ra cái cử chỉ hành vi thả thính này, Tương Thiếu Diễm liền cảm giác thà bị kỳ động dằn vặt tới chết vẫn tốt hơn.

Nhẫn nại cùng Trâu Nhuệ nói chuyện một hồi, quần áo cuối cùng cũng giặt xong.

Tương Thiếu Diễm thực sự không nghĩ ra được đề tài nào để tiếp tục nữa, dứt khoát nói.

“Đi trước.”

“Ừ, về nói tiếp.” Trâu Nhuệ lắc lắc điện thoại di động trong tay, ngón tay chỉ chỉ.

Tương Thiếu Diễm gật đầu, đợi ra khỏi cửa rồi mới thở dài một hơi.

Tìm đối tượng thật con mẹ nó khó chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio