Editor & Beta: Mai_kari
Tuần thi cử vừa bận rộn lại khẩn trương dường như dài dằng dặc, lại dường như nháy mắt liền qua.
Đến ngày thi cuối cùng, thì trời đổ tuyết lớn, cả mảng xanh của trường đại học T bị tuyết trắng che đắc nghiêm kín, vườn trường một mảng trắng bao phủ.
Đợi tới khi môn cuối cùng kết thúc, Uông Triết đi ra khỏi tòa nhà, nhìn thấy cảnh tuyết tố lệ khó gặp bên ngoài, liền nghỉ chân thưởng thức một hồi, đem khăn quàng cổ đang che mặt kéo xuống.
Khăn quàng cổ này là trước khi ra cửa Tương Thiếu Diễm tự mình đeo lên cho y, dường như so với bình thường càng thêm ấm áp, y lẳng lặng cảm thụ phần ấm áp này, không khỏi cười khẽ một tiếng, thở ra một luồng khói trắng, dùng nhập vào trong hoa tuyết bay tán loạn.
Ngành học của Tương Thiếu Diễm các môn thì ít hơn của y, hôm qua đã thi xong hết rồi, lúc này phỏng chừng đang ở trong phòng cầm điện thoại chơi trò chơi chờ y đi, buổi tối này họ sẽ xuất phát về lại nhà y chuẩn bị cùng nhau qua đợt nghỉ đông này.
Vừa nghĩ vậy, y liền khẩn cấp muốn trở về.
Con đường đi trong vườn trường một tầng tuyết đọng, một cước vừa đạp xuống sẽ lập tức để lại dấu chân, Uông Triết trong lòng khẽ động, dừng lại bước chân ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy một nắm tuyết, muốn làm một người tuyết nhỏ nhỏ mang về cho Tương Thiếu Diễm nhìn.
“Hey, xem coi là ai kìa.”
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm hài hước, y ngẩng đầu nhìn lại, động tác nhất thời dừng lại.
Trâu Nhuệ mới vừa quẹo vào con đường này lập tức đứng lại, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống y, bên cạnh còn có thêm hai tên Alpha cao to, thấy y đứng lại cũng dừng lại theo.
“Sao có mình mày vậy? Học trưởng của mày đá mày rồi hả?” Trâu Nhuệ cười đến kiêu ngạo, lại nhìn sang bạn mình nói.
“Tao đã nói rồi mà, Tương Thiếu Diễm căn bản chẳng ngó nổi nó.”
Uông Triết thả xuống nắm tuyết trong tay, chậm rãi đứng dậy.
“Bị đá chẳng phải là anh sao?”
Đôi mắt màu lục của y hiếm thấy mà trầm xuống, khuôn mặt có chút lạnh lùng nghiêm nghị.
“Chuyện anh ép buộc hắn, lúc nào mới chịu đi xin lỗi hắn?”
Nụ cười của Trâu Nhuệ cứng lại.
Trước mặt y chính là tên Alpha còn cao hơn y lại mang theo có vài phần cường thế, cảm giác uy hiếp áp bách chợt tới, khiến cho một Alpha như y cũng phải chấn động.
Thế nhưng y rất nhanh nhớ lại Tương Thiếu Diễm đã từng nói qua Uông Triết căn bản chẳng có tin tức tố gì cả, hiện tại chắc cũng chỉ là phô trương thanh thế, nên bản thân cũng có thể chống đối được.
“Học trưởng của mày còn chưa nói gì, mày có tư cách gì mà khoa tay múa chân với tao?”
“Tôi là Alpha của hắn.” Uông Triết trầm giọng nói.
“Tôi có tư cách yêu cầu anh xin lỗi hắn.”
Trâu Nhuệ tựa như mới vừa nghe thấy một câu chuyện cười, cười haha vài tiếng, sau đó cười nhạt.
“Lúc này mà còn nói là Alpha của hắn? Trước không phải là chó thôi sao? Tao không đi xin lỗi thì mày làm gì tao?”
“Tuy rằng có thể hắn sẽ tức giận, nhưng nếu anh không chịu xin lỗi hắn, hôm nay tôi sẽ không buông tha cho anh.”
Ý này rõ ràng là muốn đánh một trận.
Cái này khiến cho cả hai Alpha đứng bên cạnh cũng cười.
“Tiểu học đệ à, mày chính là đang tự tìm ngược a.”
Trâu Nhuệ càng kiêu ngạo chẳng đáng.
“Đừng nói mình mày, dù cho có thêm Tương Thiếu Diễm cũng chả đánh lại tao.
Tao khuyên mày nên tự biết lượng sức, để tránh khỏi thua quá khó coi, Tương Thiếu Diễm coi như tao tặng cho mày.”
Y dừng một chút, trong mắt lộ ra đùa cợt tùy ý, nói thêm một câu: “Thế nhưng nếu mày quá vô dụng, không thể để hắn vượt qua kỳ tình, đến lúc đó hắn tới cầu xin tao làm hắn, thì mày cũng đừng trách tao a.”
Nhóm ba người cười vang không ngừng.
Uông Triết hít sâu một hơi, mu bàn tay gân xanh nổi lên, kéo khăn quàng cổ ném xuống mặt tuyết.
XXXXXXXXXXXXXXXXXX
Tương Thiếu Diễm ở trong phòng ký túc xá chơi game hơn nửa ngày, nhìn thời gian cũng thấy sắp h rồi, nhưng Uông Triết còn chưa về, điện thoại di động vì cuộc thi nên y đã để lại trong phòng, nên giờ không cách nào liên hệ được, đành phải tự mình mặc thêm quần áo, chuẩn bị ra tòa nhà tìm y để cùng đi ăn trưa.
Kết quả vừa mới ra khỏi ký túc xá, liền bị một nắm tuyết ném thẳng vào mặt.
Hiểu Hiểu đứng đằng xa cười to, trốn ở phía sau Liễu Hàm lộ ra cái đầu: “Diễm ca muốn đánh em kìa! Honey cứu em!”
Tương Thiếu Diễm buồn cười.
Ngồi xổm xuống dùng tuyết trên mặt đất vo lại thành một cục tròn bự, vẻ mặt hung thần ác sát: “Cái này vừa đủ cho một nhà hai người!”
Đám sinh viên sau cuộc thi tâm tình thoải mái liền bị trận cầu tuyết này hấp dẫn, khắp nơi đều thấy được mấy đứa bạn học đang không ngừng ném tuyết nhau.
Tương Thiếu Diễm cùng Liễu Hàm, Hiểu Hiểu, ba người một đường náo loạn hơn phân nửa vườn trường, giữa đường liền gặp La Vĩnh Hằng cùng Hứa Thiến và các bạn học khác, cũng gia nhập vào, cả đám người cùng nhau chơi điên cuồng, trên người cùng tóc đều dính tuyết, mà lại chẳng hề thấy lạnh.
Tương Thiếu Diễm mới vừa Hiểu Hiểu ném tuyết khiến cho cả người đầy tuyết, đông lạnh tới run, nhanh chóng kéo áo khoác lên che lại cái cổ, định đáp trả thì điện thoại di động vang lên.
Hắn vung nắm tay uy hiếp hướng Hiểu Hiểu quơ quơ, cười tiếp điện thoại của cô mình: “Alo, cô hả, có chuyện gì?”
“Con mau tới phòng giáo vụ đi, bạn cùng phòng của con với Trâu Nhuệ đánh nhau kìa! Đang bị hiệu trưởng giáo huấn đó!” Thẩm Vịnh Mai lo lắng nói.
Nụ cười của Tương Thiếu Diễm chợt ngưng lại, nhanh chóng hướng bọn Liễu Hàm khoát khoát tay nói lời từ biệt, sau đó lập tức chạy về phòng giáo vụ, vừa chạy vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Vịnh Mai: “Con cứ tới đây trước đi.”
Tương Thiếu Diễm dùng tốc độ chạy m/ phút mà tới phòng giáo vụ, một đường gió lạnh tạt vào mặt phát đau.
Khi hắn thở phì phò mở cửa phòng giáo vụ ra, thì thấy Uông Triết đang đưa lưng về phía cửa, áo trên người có vài chỗ bị rách, dính tuyết đọng cùng bụi bặm, xám trắng một mảnh, thật là chật vật.
Con ngươi Tương Thiếu Diễm co rụt lại, tiến lên kéo cánh tay y bắt y quay qua mình.
Khóe miệng Uông Triết xanh một mảng, còn rách da, đã thoa nước thuốc, nên vừa xanh vừa đỏ vừa vàng, nhìn qua có chút khôi hài.
Thấy Tương Thiếu Diễm, lo sợ bất an mà gọi.
“Học trưởng …”
“Vừa nãy sao còn kiên cường lắm mà, sao vừa thấy hắn lại như chuột thấy mèo vậy?”
Tương Thiếu Diễm nhìn sang người đang nói chuyện, là một vị trưởng bối tuổi tác đã cao nhưng tinh thần sáng láng, tuy rằng đã gặp qua không nhiều, nhưng hắn lập tức nhận ra đó chính là hiệu trưởng, cũng là bác của Uông Triết.
“Hiệu trưởng, xin chào ngài.” Tương Thiếu Diễm lễ phép cúi mình chào.
Nói thế nào cũng là người nhà của Uông Triết, khách khí một chút cũng không sai.
Thẩm Vịnh Mai đứng ở bên cạnh, bất khả tư nghị mà nhìn thằng cháu trai bất chợt lễ phép như một sinh viên ưu tú kia: “Lần đầu tiên cô còn biết cháu mình biết cúi đầu chào …”
Tương Thiếu Diễm không có tâm tình đùa giỡn, nhíu mày hỏi Uông Triết: “Em làm gì vậy?”
Uông Triết nhìn hắn, ánh mắt hiện rõ sự bất an, như là không dám mở miệng.
Hiệu trưởng nói thay y: “Nó cùng một sinh viên tên là Trâu Nhuệ đánh nhau, đem người ta đánh.”
Tương Thiếu Diễm quay đầu trực tiếp hỏi hiệu trưởng: “Vậy Trâu Nhuệ đâu? Có nghiêm trọng không?”
Cánh tay của Uông Triết đang bị Tương Thiếu Diễm nắm chợt run rẩy.
Tương Thiếu Diễm tim chợt lạnh, hay là bị đánh tới tàn phế luôn rồi? Tuy nói phía sau lưng Uông Triết còn có hiệu trưởng chống cho, hẳn là không đến mức bị đuổi học, nhưng vạn nhất lỡ gia trưởng người ta tới nháo …
Hiệu trưởng hừ một tiếng: “Đưa vào bệnh viện rồi, may là chỉ bị thương ngoài da, không gãy xương.”
“Vậy là tốt rồi.” Tương Thiếu Diễm thở phào nhẹ nhõm, lại quay mặt giáo huấn Uông Triết.
“Lợi hại nha, còn biết đánh nhau ha?”
Nói tới đây, hắn đột nhiên ý thức được có gì đó là lạ.
Trâu Nhuệ bị đánh phải vào viện, còn Uông Triết thì chỉ khóe miệng bị rách? Sao cảm giác đáng lẽ kết quả phải ngược lại chứ?
Uông Triết rất thành thật đứng yên một chỗ mặc hắn giáo huấn, thần tình sợ hãi, tựa như là sợ hắn tức giận, nên thanh âm cẩn cẩn dực dực: “Xin lỗi..
học trưởng, em biết em sai rồi, em không nên động thủ …”
Hiệu trưởng vừa bực mình vừa buồn cười, nói với Tương Thiếu Diễm: “Nãy giờ nó nhất quyết không chịu nhận sai, em vừa xuất hiện nó đã lập tức xin lỗi, địa vị người làm bác như tôi đây quả thực không sánh bằng vợ a.”
Tương Thiếu Diễm trên mặt có chút nóng.
“Hiệu trưởng ngài nói đùa rồi, y cùng Trâu Nhuệ vốn đã bất hòa, có lẽ do Trâu Nhuệ khiêu khích y trước, ngài cũng đừng trách y.”
Hiệu trưởng: “Nếu như chỉ có hai đứa nó thôi thì cũng được đi, hai bên phạt một chút coi như dàn xếp ổn thoả, nhưng nó quá năng lực rồi, một mình đánh ba người vào viện, gia trưởng sợ là sẽ tới gặp tôi náo loạn đây.”
Tương Thiếu Diễm ngây người: “Ba người?”
“Đúng vậy.” Hiệu trưởng lập tức báo tên của hai Alpha còn lại, đều là thành viên đội bóng rổ, không bằng Trâu Nhuệ nhưng cũng là Alpha có danh tiếng trong trường, cả đám ai cũng thân cường thể tráng, nhân cao mã đại, bình thường hay đi cùng nhau, phỏng chừng là trùng hợp luôn rồi.
Uông Triết cư nhiên lại có thể một mình đánh bại ba người? Còn chỉ bị thương có một chút vậy? Tương Thiếu Diễm khó mà tin được nhìn chằm chằm Alpha nhà mình.
Một mình Trâu Nhuệ bản thân hắn đã không đánh thắng được, nhưng nếu Uông Triết có thể một mình đánh bại ba người, vậy chẳng phải giá trị vũ lực của y đã vượt xa hắn rồi ư?
Uông Triết nén giận nửa ngày, nhưng vẫn không kiềm được.
“Là do họ nói năng quá đáng …”
Hiệu trưởng sốt ruột nói.
“Vậy con mau nói thật đi, hỏi con nãy giờ con lại chẳng chịu nói, vậy sao bác có thể giúp em hướng người nhà người ta xin lỗi và giải thích?”
Nhưng Uông Triết lại không mở miệng, nhìn vào mắt Tương Thiếu Diễm, trầm mặc đem đầu thấp xuống phía dưới.
Tương Thiếu Diễm khoảng chừng có thể đoán được Trâu Nhuệ nói cái gì đó thiếu đánh, dù sao khẳng định là lỗi của Trâu Nhuệ, cho nên Uông Triết mới không chịu nói, không muốn để hắn phải nghe mấy câu nói đó.
“Không sao, dù cho gia trưởng muốn ồn ào, bọn chúng cũng sẽ không để người nhà tới kiếm chuyện đâu.”
Hiệu trưởng và Thẩm Vịnh Mai đều nghi hoặc: “Làm sao con biết?”
Tương Thiếu Diễm phải nói là kinh nghiệm phong phú: “Con biết rõ đám Alpha này, một chọi ba còn bị đánh nhập viện, lại là do một người như Uông Triết … khụ, nói chung, tụi nó sĩ diện lắm, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này làm lớn khiến mọi người đều biết đâu.”
Thẩm Vịnh Mai đối với chuyện này cũng sẽ tràn đầy thể nghiệm, dù sao cô cũng bao nhiêu lần giúp Tương Thiếu Diễm xử lý cục diện, mặc dù gia trưởng muốn ồn ào, thì đám Alpha cũng sẽ kéo người nhà lại không cho họ tới trường nháo.
“Tôi nghĩ Thiếu Diễm nói rất có đạo lý, chúng ta đừng gấp, để coi tình hình rồi tính tiếp.”
Hiệu trưởng tín nhiệm Thẩm Vịnh Mai, thấy cô cũng nói vậy, chỉ có thể tạm thời gác lại, đau đầu hướng hai người phất tay một cái: “Vậy thôi, cậu trai trẻ, nhớ giúp tôi nói thằng nhóc này một chút đi, dù sao nó cũng chỉ nghe lời cậu.
Hai cậu đi trước đi, có thông tin gì sẽ liên hệ sau.”
Tương Thiếu Diễm cùng Uông Triết cám ơn hiệu trưởng cùng chủ nhiệm giáo vụ, ra khỏi phòng giáo vụ.
“Thật không ngờ, em cũng biết đánh nhau đó, còn lợi hại như vậy.” Tương Thiếu Diễm ra cửa liền nắm lấy tay Uông Triết, dẫn y hướng về ký túc xá.
Kỳ thực hắn cũng không có tức giận, nói thẳng ra cũng có một xíu tức giận, nhưng cốt yếu là vì thấy Uông Triết bị thương.
Về phần Trâu Nhuệ bị đánh tới nhập viện như vậy, có thể nói là cực kỳ khoái trá.
Uông Triết cho rằng hắn đang trào phúng, bất an nắm chặt tay hắn: “Học trưởng, anh đang giận sao?”
Tương Thiếu Diễm giả vờ nghiêm túc: “Đương nhiên, em phải nghe lời anh đó, sau này không được đánh nhau nữa.”
“Uhm …” Uông Triết đáp ứng, theo sự lôi kéo của Tương Thiếu Diễm mà đi theo hắn, áo khoác của y bị rách vài chỗ, đoán chừng khi đánh nhau thì bị rách, không còn tác dụng giữ ấm nữa rồi, gió lạnh thổi qua, khí lạnh trực tiếp tiến vào trong áo lông, lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng khăn quàng cổ cầm trên tay y lại sạch sẽ vô cùng, chỉ là dính một chút tuyết.
Tương Thiếu Diễm quay đầu lại thấy vậy, lập tức đem áo khoác của mình cởi ra khoác lên người y, nhưng do hình thể chênh lệch, Uông Triết mặc không vừa, chỉ có thể khoác lên đầu vai.
“Học trưởng, em không sao, anh mặc đi, sẽ lạnh.” Uông Triết vội vàng muốn đem áo khoác cởi xuống.
Tương Thiếu Diễm trên tay dùng chút lực, mạnh mẽ ép buộc y, khoác áo khoác lên vai của y, sau đó ngửa đầu, ở bên khóe môi bị thương của y hôn nhẹ một cái.
Trên đường sinh viên đi lại không ít, có vài người cũng chú ý tới hai người họ rồi, thấy Uông Triết dáng dấp chật vật phỏng chừng có thể đào ra nhiều thứ để nhiều chuyện, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động muốn chụp ảnh để đăng lên diễn đàn, lại thấy được màn Tương Thiếu Diễm hôn Uông Triết, khiến cho họ giật mình thiếu chút nữa quăng cả điện thoại.
Cái người đang mang vẻ mặt cưng chìu chủ động hôn Alpha kia, có thật là Diễm ca khiến cho cả trường đại học T phải sợ mất mật không?
“Học trưởng …” Uông Triết nhất thời quên mất mình định làm gì, ngón tay lướt lên chỗ bị hôn, sững sờ.
Tương Thiếu Diễm giúp y khoác lại áo khoác: “Phát ngốc cái gì, lạnh chết đi được, mau về.”
Hắn lại lần nữa nắm lấy tay Uông Triết, không để ý đến ánh mắt cùng dị nghị của người chung quanh, kéo người nhanh chóng đi về phía trước.
Tương Thiếu Diễm hình như có chút hiểu rõ, chó ngốc chỉ là ở trước mặt mình mới tỏ ra yếu nhược, kỳ thực y rất mạnh, hoàn toàn không cần lo lắng y sẽ bị người khác ăn hiếp, ngược lại do mình đánh giá thấp y.
Cho nên sau này, thích ân ái thế nào thì ân ái thế đấy, còn lo lắng cái quái gì, Diễm ca dù là muốn show ân ái cũng phải khiến cả trường dậy chương .