Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor & Beta: Mai_kari
Sau khi mở lời, Trâu Nhuệ trở nên tích cực hơn trước.
Lúc trước thấy Tương Thiếu Diễm chỉ đơn giản bắt chuyện vài câu, nhưng lúc này y đã chủ động sáng ngày hôm sau đã tới ngay cửa phòng học chờ Tương Thiếu Diễm tan học rồi cùng nhau đi ăn.
“Nhuệ ca, tôi nghĩ, chúng ta nên từ từ.” Tương Thiếu Diễm cau mày, đem cánh tay đang ôm ngang eo mình của Trâu Nhuệ lấy ra.
Trâu Nhuệ lại chẳng hề để ý mà đưa tay lên tiếp: “Chúng ta chẳng phải đang quen nhau sao? Ôm một chút thì có làm sao?”
Tương Thiếu Diễm mặt không biểu tình.
“Tôi chỉ nói là có thiện cảm với cậu, chứ chưa nói là sẽ quen nhau, tôi còn chưa cân nhắc xong.”
“Cái gì?” Trâu Nhuệ kinh ngạc, từ trước tới nay y đã quen được Omega theo đuổi, lần đầu y chủ động, cho rằng Tương Thiếu Diễm dù thế nào cũng sẽ cảm động, ai ngờ giờ lại nói cần phải cân nhắc?
Trong lòng y không vui, nhưng vừa nhìn thấy thần sắc lạnh lùng nhàn nhạt của Tương Thiếu Diễm, rất ngạo khí, nói nếu quá đáng thì sợ sẽ phản tác dụng, nên chỉ đành kiềm nén bực mình xuống đáy lòng.
“Được, cậu nói sao thì là vậy đi, dù sao tôi nhất định sẽ theo đuổi được cậu.”
Tương Thiếu Diễm nhìn y một cái, Trâu Nhuệ nói những câu này nghe qua rất khí phách, nhưng không cách nào đả động được tình tự của hắn, nội tâm của hắn chẳng có chút rung động.
Hầu như toàn bộ Alpha đều nghĩ tính tình hắn quá xung động, không thể khống chế.
Kỳ thực muốn theo đuổi hắn không hề khó, hắn vốn có chút thiện cảm với Trâu Nhuệ, chỉ cần đối phương thật lòng chân tâm nói một câu “thích” với hắn, thì có thể thành công.
Nhưng hết lần này tới lần khác y vẫn không tới được cái điểm quan trọng này.
Hai người họ cùng vào căn tin, dưới sự kiên trì của Tương Thiếu Diễm, Trâu Nhuệ không còn ôm thắt lưng hắn nữa, nhưng vẫn thân thiết mà ghé sát vào lỗ tai hắn nói chuyện, tâm tình muốn show ân ái quả thật rõ ràng.
“Cậu tìm chỗ ngồi đi, tôi đi mua cơm cho cậu.” Trâu Nhuệ săn sóc mà nói.
Tương Thiếu Diễm mừng rõ có người chạy chân, nên không từ chối, xoay người tìm chỗ ngồi.
Đang ngay giờ cơm, nên căn tin khá là rộn ràng nhốn nháo, chỗ trống chẳng còn lại bao nhiêu.
Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn thấy đầu của Liễu Hàm, đang vừa ăn vừa cùng người đối diện nói gì đó, bên cạnh còn có chỗ trống.
Tương Thiếu Diễm bước chân đi tới, đang muốn lên tiếng gọi Liễu Hàm, thì đột nhiên cảm thấy bóng lưng người đối diện có chút quen mắt.
Liễu Hàm cũng thấy hắn, ngoắc tay gọi: “Này! Thiếu Diễm! Tới đây ngồi nè!”
Tương Thiếu Diễm thoải mái ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Liễu Hàm, mới phát hiện ngồi đối diện là Uông Triết.
“Sao hai người lại cùng ăn vậy?”
Liễu Hàm: “Nãy tình cờ gặp, muốn cùng học đệ làm thân, tụi tao mới trao đổi weibo đó.”
Uông Triết cười cười, hướng Tương Thiếu Diễm nói câu “học trưởng hảo” rồi không nói gì nữa, im lặng ăn cơm của mình.
Từ cuộc gọi tối hôm qua, tinh thần của y đã không còn tốt.
Tương Thiếu Diễm cùng Liễu Hàm nói vài câu, ánh mắt thường thường nhìn sang qua Husky đang vùi đầu ăn cơm kia, Trâu Nhuệ bưng hai phần cơm tới.
“Đang nói gì thế? Ôi chao, đây chẳng phải bạn cùng phòng với cậu đây sao? Lần trước thật xấu hổ a, chỗ bị đập trúng còn đau không?” Trâu Nhuệ cười hỏi Uông Triết ngồi bên cạnh, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
Bàn tay đang cầm đũa của Uông Triết có chút căng thẳng, đáp: “Không đau, học trưởng tự mình thoa thuốc cho tôi.” Y dường như cố ý đem hai chữ “tự mình” nhấn mạn, khiến Tương Thiếu Diễm trong lòng không khỏi buồn cười.
Tên nhóc này, cư nhiên dám đối đầu với Trâu Nhuệ, quả thực gan lớn.
Trâu Nhuệ hừ cười một tiếng, chẳng thèm để Uông Triết vào mắt, quay đầu đưa đũa cho Tương Thiếu Diễm: “Nào, ăn!”
Tương Thiếu Diễm cầm lấy đũa, nhìn vào khay cơm, thịt xào ớt xanh (), cà tím xào dầu cùng thịt bò xào hành tây.
“Tôi không ăn hành tây và ớt xanh.”
Trâu Nhuệ sửng sốt, lập tức cười: “Cậu lớn vậy sao còn kén chọn đồ ăn thế chứ, mấy thứ này toàn là thực phẩm bổ dưỡng, ăn nhiều chút đi.”
Tương Thiếu Diễm cầm lấy đũa khẩy khẩy mấy cái ớt xanh trong khay cơm của mình, không chịu bỏ vào miệng.
Hắn không thích mấy thứ này, vừa nghe mùi đã chán ghét rồi, càng đừng nói bỏ vào miệng ăn.
Nhưng dù sao cũng là Trâu Nhuệ xếp hàng mua cho hắn, nói không ăn có vẻ kiêu căng, hắn nhất thời có chút khó khăn không biết nên bỏ qua hay nên miễn cưỡng mà ăn.
“Học trưởng không thích ăn, vì sao anh lại ép anh ấy ăn? Kén chọn thì sao chứ, ai mà chẳng có thứ mình yêu ghét.”
Tương Thiếu Diễm giương mắt, thấy Uông Triết đang cau mày nói lý lẽ với Trâu Nhuệ.
Trâu Nhuệ nghẹn họng trừng mắt nhìn y: “Liên quan gì tới mày?”
Mắt thấy tình hình sắp trở nên căng thẳng, Liễu Hàm liền khuyên can.
“Đừng có gây chuyện, có gì từ từ nói, chung quanh còn có nhiều người đó.”
Trâu Nhuệ trước nay đều luôn coi trọng hình tượng tốt đẹp của mình ở bên ngoài, nghe thấy thế, không nói gì nữa.
“Tôi sẽ không ép học trưởng làm chuyện anh ấy không thích.”
Uông Triết dùng thanh âm thấp mà bổ sung, nhưng Trâu Nhuệ lại ngồi ngay bên cạnh y tới nhất thanh nhị sở, lúc này lập tức tức giận quăng cả đũa, cười nhạt: “Thế sao? Học trưởng của mày ghét nhất chính là người khác quấn lấy hắn, sao mày còn không mau cút đi?”
“Đủ chưa?” Tương Thiếu Diễm không thể nhịn được nữa.
“Tôi tự mình đi mua một phần khác, Uông Triết cậu đừng nói nữa.”
Uông Triết ngẩn ra, sắc mặt trắng vài phần, tựa như con chó nhỏ bị chủ nhân la mắng mà cúi thấp đầu, không mở miệng nữa.
Trâu Nhuệ ngồi ở bên cạnh cười đến tùy ý lại kiêu ngạo, chỉ vào bóng lưng đang đi xa của Tương Thiếu Diễm.
“Thấy chưa, hắn căn bản là không quan tâm mày, hắn chỉ nghe lời tao!”
Liễu Hàm thực sự nhìn không được: “Trâu Nhuệ, mày đừng có quá đắc ý, nếu mày đối Thiếu Diễm không tốt, Thiếu Diễm nhất định không chút do dự quăng mày đó.”
Trâu Nhuệ hừ lạnh: “Không cần mày quản.”
Chờ Tương Thiếu Diễm quay trở lại, chỗ ngồi chỉ còn lại một mình Trâu Nhuệ.
“Bọn họ đâu?”
“Ăn xong đi trước rồi.”
Trải qua một đoạn tranh cãi, các món ăn trong căn tin hầu như đã bán hết sạch, còn chừa lại chẳng còn nhiêu món, Tương Thiếu Diễm miễn cưỡng lựa vài món có thể ăn được, cuối cùng cũng có chút khẩu vị, đang muốn nhấc đũa lên gắp ăn, chợt nghe Trâu Nhuệ nói: “Thiếu Diễm, tới phòng tôi ở đi.”
Tương Thiếu Diễm cầm đũa ngưng lại nói: “Tôi nói rồi, từ từ.”
Trâu Nhuệ có chút không nhịn được: “Chúng ta không cùng một khoa lại không cùng một phòng, gặp mặt quá phiền, từ từ cũng phải có hạn định thời gian chứ, cậu muốn tôi chờ tới khi nào?”
Tương Thiếu Diễm bóc tôm xong bỏ vào miệng, ngữ khí bình thản: “Tôi hiện tại không muốn đổi phòng.”
Trâu Nhuệ nhíu mi: “Vì sao? Luyến tiếc tên tiểu học đệ của cậu? Tôi vừa mới nói với nó rồi, nó không phản đối.”
Tương Thiếu Diễm vừa mới có chút tâm tình ăn cơm, giờ lại bị phá hủy.
Tên chó ngốc đó, trong đầu đang nghĩ gì vậy, rõ ràng lúc trước là sống chết muốn ở cùng phòng với mình, lúc đó đầy trung thành và tận tâm mà nói “Học trưởng, em sẽ ngoan, đừng đuổi em đi” các kiểu, kết quả giờ người khác vừa nói liền lập tức đồng ý, có chút nguyên tắc làm người nào hay không vậy?
Tương Thiếu Diễm chợt cảm thấy tức giận mà cũng chẳng rõ tại sao.
Cuối cùng hắn vẫn không đáp ứng Trâu Nhuệ đổi phòng, vừa lúc hắn hiện tại cũng không muốn cùng Trâu Nhuệ ở cùng một phòng.
Về phương diện khác, hắn cũng không tin Trâu Nhuệ sẽ cái gì mà gì cũng không làm, một Alpha một Omega ở cùng nhau, cạ súng cạ ra lửa mấy hồi.
Cùng ở chung với Uông Triết là giống loài ăn cỏ ngoan ngoãn vẫn an toàn CHƯƠNG
() 青椒肉丝: Thịt xào ớt xanh
.