edit: Phương Moe
Kẻ đáng ghét đi rồi, lông mày Giang Diệu đang nhíu chặt mới dần dãn ra. Nàng thân thiết nhìn Hoắc Tuyền, oán giận nói:
“Tuyền tỷ tỷ, tỷ làm sao lại ngốc như vậy? Nếu là…”
Viền mắt Giang Diệu nóng lên, nhất thời nói không ra lời. Dưới cái nhìn của nàng thì mạng Cảnh Huệ đế còn lâu mới bằng được Hoắc Tuyền.
Hoắc Tuyền chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cách đó không xa hai người kia đang dìu dắt nhau ra ngoài, khuôn mặt trắng xám hờ hững, nhỏ giọng nói:
“Coi như ta hồ đồ đi. Việc này, đừng tiếp tục nói nữa.”
Vào lúc này Giang Diệu tất nhiên là theo ý Hoắc Tuyền, nàng không tiếp tục nói nữa.
Hoắc Tuyền nghiêng đầu, nhìn tiểu cô nương gầy gò bên người, tâm trạng có chút áy náy. Nàng không muốn nói cho muội ấy biết, kỳ thực nàng biết rắn kia không có độc. Nếu mà nàng nói ra thì sợ là sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của muội ấy đối với mình.
Tiến cung mới có mấy tháng, cái nàng học được chính là phỏng đoán lòng người… Lấy tính tình thiện lương thẳng thắn của muội ấy, có lẽ là sau này sẽ không cùng nàng vãng lai, nhưng nàng muốn quý trọng tỷ muội tốt này.
Hoắc Tuyền nắm thật chặt tay Giang Diệu, bảo đảm nói:
“Diệu Diệu, muội yên tâm, sẽ không có lần sau.”
Chóp mũi Giang Diệu đau xót, viền mắt có chút nóng, khịt khịt mũi, gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Kỳ thực nàng cũng rõ ràng, Hoắc Tuyền cùng Cảnh Huệ đế đã thành phu thê, sớm chiều ở chung, cùng giường cùng gối, dù trong tâm Cảnh Huệ Đế chỉ có Vệ Bảo Linh, nhưng chuyện tình cảm này, sao có thể nói khống chế là có thể khống chế?
Tuy nói nàng có tâm tư riêng, không muốn Hoắc Tuyền thích Cảnh Huệ đế, nhưng sự tình như thế, ngay cả bản thân tỷ ấy đều không thể ngăn lại, chớ nói chi là nàng.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện thì Vệ Bảo Linh đã đỡ Cảnh Huệ đế đi vào.
Giang Diệu thấy đôi mắt Vệ Bảo Linh đỏ ngầu, liền rõ ràng nàng ta lại vừa oan ức khóc tố một phen rồi biện giải cho bản thân mình. Còn thái độ Cảnh Huệ đế ra làm sao, Giang Diệu cũng không muốn lưu ý.
Nhưng chỉ cần Cảnh Huệ đế có chút lương tâm, sau này cũng nên đối với Tuyền tỷ tỷ tốt hơn một chút.
Không biết lại qua bao lâu, Giang Diệu nhìn mưa bên ngoài dường như đã nhỏ hơn.
Mấy người ở trong sơn động, không tính Vệ Bảo Linh thì nàng có thương thế nhẹ nhất.
Giang Diệu quay về phía Hoắc Tuyền nói:
“Tuyền tỷ tỷ, muội ra bên ngoài tìm ít quả rừng. Bụng tỷ chắc cũng đói rồi, muội ra ngoài hái quả cho tỷ lót dạ.”
Kỳ thực Hoắc Tuyền cũng không muốn cho Giang Diệu đi ra ngoài, dù sao muội ấy cũng là tiểu cô nương được nuông chiều từ bé, nàng sợ muội ấy sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng bọn họ xác thực là đói bụng. Nếu Tuyên Vương không thể tìm được bọn họ ngay lập tức, thì bọn họ phải tự mình kiếm đồ ăn mới được. Hoắc Tuyền nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Được, vậy muội cẩn thận một chút.”
Giang Diệu cười gật đầu để cho Hoắc Tuyền yên tâm.
Mà bên này, bụng Vệ Bảo Linh cũng đói đến nỗi kêu ục ục, nếu là lúc trước thì chuyện này tất nhiên không cần nàng ra tay. Nhưng hôm nay biểu ca lại bị thương. Vừa nãy nàng oan ức rơi lệ, biểu ca tuy rằng an ủi nhưng nàng có thể cảm giác được có vài thứ đã lặng lẽ biến hóa. Nàng chỉ có thể làm những việc khác để cứu vãn trái tim biểu ca.
Bây giờ thấy Giang Diệu đi ra ngoài, Vệ Bảo Linh cũng nhanh chóng nói:
“Biểu ca, muội cũng đi hái cho Người ít quả rừng.”
Dù sao, chờ một lúc nữa Giang Diệu hái được quả, lấy bụng dạ hẹp hòi của nàng ta, chắc chắn sẽ không chia quả cho bọn họ.
Chỉ là…Vệ Bảo Linh nhìn Cảnh Huệ đế không có từ chối mà gật đầu, vẫn cảm thấy có chút mất mát. Nếu là thường ngày, biểu ca nơi nào nhẫn tâm để nàng phải chịu vất vả. Hắn không sợ nàng đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm sao?
Sắc mặt Vệ Bảo Linh trầm xuống, lo lắng nhìn Hoắc Tuyền ngồi ở phía đối diện đống lửa, cơ mà nhìn thương thế của hai người lúc này, có lẽ cũng không thể làm được chuyện gì, lúc này âm thanh Vệ Bảo Linh mới nhỏ nhẹ động viên Cảnh Huệ đế một lúc, rồi nhấc lên làn váy hướng về phía bên ngoài sơn động.
Giang Diệu đã tìm được chỗ có mấy loại quả rừng.
May mà trên đường đến Tây Sơn, nàng có xem qua quyển du ký kia, mới biết được mấy quả đỏ chót trên cây đằng kia chính là táo rừng. Còn bên cạnh đó, là mấy loại quả rừng hình thù kì lạ, nàng chưa từng thấy bao giờ, nên cũng không dám hái cho Hoắc Tuyền ăn.
Giang Diệu ngẩng đầu, nhìn mấy quả táo trên cây như những chiếc đèn lồng nhỏ, nhất thời lộ ra nụ cười. Giang Diệu nhón chân lên, vươn tay ra hái, nhưng phát hiện chiều cao của mình không đủ, nàng liền tìm xung quanh một cái gậy trúc nhỏ dài, sau đó thoáng leo lên cây.
Ngày thường Giang Diệu đã chú trọng rèn luyện thân thể, vào lúc này leo cây đúng là có chút thuận lợi. Nàng cầm gậy trúc đập vào quả có màu sắc đỏ chót.
Đập một lúc, Giang Diệu thở hổn hển, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất.
Một chút trái cây này, nàng phải dùng sức đánh mới có được. Nếu chỉ có hai người bọn họ ăn thì không sao, nàng chỉ lo lắng Hoắc Tuyền đau lòng Cảnh Huệ đế, rồi sẽ cho Cảnh Huệ đế, mà Vệ Bảo Linh kia tự nhiên cũng phải cho.
Giang Diệu tự nhận mình cũng không phải là người rộng lượng, trải qua chuyện hôm nay, trong đáy lòng nàng càng chán ghét Vệ Bảo Linh, nàng mới không muốn cho nàng ta đồ ăn đâu.
Giang Diệu ngước cổ lại đập thêm một chút nữa, mưa phùn rơi vào trên mặt của nàng làm khuôn mặt nhỏ đều bị ẩm ướt, trên mi mắt cũng dính nước mưa. Nàng giơ tay xoa xoa, sau đó nghe được phía dưới có tiếng động, cúi đầu vừa nhìn đã thấy Vệ Bảo Linh đang nhặt táo rừng mà nàng đã đập được.
Vệ Bảo Linh ôm đầy táo rừng vào trong ngực, rồi ngước mắt đối đầu với ánh mắt của Giang Diệu, dịu dàng cười một tiếng:
“Trái cây này thật tốt. Đa tạ Giang tiểu thư.”
Nói xong, nàng còn lấy một quả, đắc ý cắn một miếng:
“Uiiiii … thật ngọt nha.”
Hành vi vô liêm sỉ như vậy, Giang Diệu tức giận đến nỗi chỉ muốn cầm lấy gậy trúc trực tiếp đánh lên người nàng ta.
Vệ Bảo Linh cho rằng Giang Diệu sẽ tức đến nổ phổi, hiện nay thấy Giang Diệu vẫn không có động tĩnh gì, đúng là có chút kỳ quái.
Giang Diệu chầm chậm leo xuống, đem gậy trúc ném qua một bên, khoanh tay hướng về phía Vệ Bảo Linh cười cười, ung dung thong thả nói:
“Vệ tiểu thư làm sao lại không nghĩ tới, quả dại này đến tột cùng có thể ăn được hay không?”
Nhất thời miệng Vệ Bảo Linh đang nhai trái cây liền dừng lại, sắc mặt thay đổi.
Lúc trước Giang Diệu có thể phán đoán rắn kia có độc hay không, thì bây giờ tự nhiên cũng có thể phán đoán trái cây này đến tột cùng có thể ăn được hay không. Nàng ta chán ghét nàng như thế, nếu nàng đoạt quả của nàng ta thì nàng ta sao có thể không tức giận? Nhưng hiện tại, nàng ta lại không có tức giận, mà là cười cười đứng ở một bên nhìn nàng ăn.
Vệ Bảo Linh cảm thấy Giang Diệu muốn độc chết mình. Vệ Bảo Linh liền ném hết trái cây trên tay xuống dưới dất, sau đó bóp cổ muốn đem trái cây nôn hết ra. Làm sao mà nôn mãi vẫn không ra, nàng gấp đến độ mặt đều trắng, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy đến dòng suối cách đó không xa.
Thấy Vệ Bảo Linh đi rồi, Giang Diệu lập tức ngồi xổm xuống, đem táo rừng rơi trên mặt đất nhặt hết lên, nhét chặt chẽ vào trong lồng ngực.
Vệ Bảo Linh thật vất vả đem quả rừng nôn hết ra, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Diệu đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhặt táo rừng, giờ mới hiểu được là nàng lại bị Giang Diệu lừa. Vệ Bảo Linh tức giận bừng bừng, chạy xông tới cào một phát vào Giang Diệu.
Giang Diệu không ngờ tới Vệ Bảo Linh này lại là loại người ngang ngược không biết lý lẽ như này, trên mặt bị móng nay Vệ Bảo Linh cào phải, Giang Diệu cảm thấy vô cùng đau đớn, có khi là bị nàng ta cào cho chảy máu rồi.
Giang Diệu giận dữ đến nhe răng, nàng túm lấy cánh tay Vệ Bảo Linh, cúi đầu mạnh mẽ cắn một cái, tàn nhẫn đến nỗi dường như có thể cắn đứt một miếng thịt trên tay Vệ Bảo Linh.
Vệ Bảo Linh bị đau liền giật tay ra, Giang Diệu nhanh chóng vươn tay ở trên mặt Vệ Bảo Linh cào thêm mấy cái, cào cho nàng ta máu me đầy mặt. Nghe nàng ta đau đến nỗi oa oa khóc thét lên, Giang Diệu
không có nửa phần thương tiếc, chỉ cảm thấy thoải mái cực kỳ.
Nàng không phải Hoắc Tuyền, không cần vì thân phận Hoàng hậu mà phải rộng lượng đối với Vệ Bảo Linh. Cha mẹ nàng cùng các ca ca đều coi nàng là tiểu bảo bối, bọn họ còn không nỡ lòng để nàng mất một sợi tóc, Vệ Bảo Linh này là cái thá gì mà lại dám cào mặt nàng!
Thế mà Vệ Bảo Linh vẫn cứ gắt gao ôm chặt lấy Giang Diệu không buông ra, cố gắng cướp lại táo rừng của nàng. Điệu bộ này của Vệ Bảo Linh nào có nửa phần phong độ quý nữ trong kinh thành???
Quả thực không khác gì con mụ điên.
Giang Diệu dùng sức tránh thoát, vốn tưởng rằng Vệ Bảo Linh này yếu đuối, không ngờ khí lực nàng ta lại lớn như vậy. Thế mà vừa nãy còn ở trong ngực Cảnh Huệ đế ngụy trang đến mức nhu nhược như thế.
Giang Diệu một mặt dùng cùi chỏ đánh vào người Vệ Bảo Linh, một mặt trừng mắt nói:
“Mạng ngươi mới không đáng giá! Mạng ngươi mới không đáng giá!”
Giang Diệu đánh một trận, tâm tình khoan khoái hơn nhiều, nhưng vẫn thấy Vệ Bảo Linh không có nửa phần muốn buông tay, giống như là muốn dây dưa với nàng đến cùng. Giang Diệu thực sự không nhịn được, quát lên:
“Ngươi mau mau thả ra!”
Vậy mà Vệ Bảo Linh hai tay lại ôm chặt nàng hơn, quật cường nói:
“Ta không thả, trừ phi… Trừ phi ngươi chia cho ta một nửa.”
Cái loại người này, ngoại trừ chỉ biết cướp của người khác, chứ không biết tự mình đi hái sao? Cây táo rừng ở ngay bên cạnh, mà nàng cũng không có hái hết toàn bộ quả nha.
Vệ Bảo Linh là người có tính tình quật cường thì Giang Diệu so với nàng ta càng quật cường hơn, nếu lúc trước vì nể mặt Hoắc Tuyền, nàng còn có thể đồng ý cho bọn họ một ít, vào hiện tại chính là nửa quả cũng đều không muốn cho.
。・°°・(>_<)・°°・。
Lúc này, đội ngũ tìm người đang tách ra tìm kiếm, áo bào của Lục Lưu đã sớm ướt đẫm, bỗng phát hiện ra dấu vết Cảnh Huệ đế lưu lại, Lục Lưu liền theo dấu vết đó một đường chạy về hướng sơn động, theo sát phía sau hắn là đội ngũ thị vệ.
Vầng trán Lục Lưu lạnh lẽo, nghe được âm thanh tiểu cô nương, hắn nghiêng đầu sang nhìn, mới thấy cách đó không xa bị rừng cây che chắn thấp thoáng có bóng người.
Lục Lưu vội vàng đi qua, thấy hai người đang quấn quýt lấy nhau, vật lộn trên mặt đất… Lục Lưu lúc này tiến lên, ba bước cũng thành hai bước, mạnh mẽ đem một tiểu cô nương ôm vào trong lồng ngực, sau đó nhấc chân đạp một cái, đem cái người dư thừa ở trên mặt đất đạp bay ra đằng sau, đập cả vào thân cây.