Thịnh Sủng Thê Bảo

chương 104: nhanh chóng đến thăm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: Phương Moe

Giang Thừa Hứa trấn an Tiết Kim Nguyệt rồi cũng đưa nàng cùng lên xe ngựa. Sau đó ba huynh đệ liền ngồi ở đầu xe, điều khiển xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Bên trong xe ngựa, Tiết Kim Nguyệt nhìn tiểu cô nương đã thay đổi xiêm y mới, mặt mày tái nhợt được bao bọc bởi chăn dày, càng nhìn càng thấy đau lòng. Nàng giơ tay sờ sờ mặt Giang Diệu, nói lầm bầm:

“Làm sao lại bị thương thành như vậy?”

Tiết Kim Nguyệy khóc đến đỏ cả mắt, giống như chính mình mới là người bị thương.

Giang Diệu đúng là đã quên mất việc này nha, nghe Tiết Kim Nguyệt nói, nàng mới duỗi tay nhỏ từ trong chăn ra nói muốn tấm gương.

Bảo Cân đưa gương cho Giang Diệu. Giang Diệu nhìn khuôn mặt của chính mình trong gương có một vết cào chói mắt, nàng nhíu mày nói:

“Vẫn còn tốt, may mà cào không có sâu. Vệ Bảo Linh này đúng là mụ điên.”

Vệ Bảo Linh? Tiết Kim Nguyệt trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi:

“Ý của muội là —— Vệ Bảo Linh cũng ở trong xe ngựa?”

Chuyện này cũng khó trách Tiết Kim Nguyệt sẽ kinh ngạc, chuyện Vệ Bảo Linh cùng bị lăn xuống dốc núi liên quan đến danh tiết của nàng ta nên chuyện này chỉ có Trưởng công chúa bên kia biết được.

Giang Diệu tuy không muốn bôi xấu danh tiếng Vệ Bảo Linh, nhưng cũng sẽ không bởi vì Vệ Bảo Linh mà lại gạt Tiết Kim Nguyệt. Giang Diệu gật đầu, lại nói:

“Lúc trước muội quả thực biết nhân phẩm của nàng ta có chút vấn đề, lúc này mới nhìn ra nàng ta lại là loại người vô liêm sỉ như vậy.”

Tuy rằng không biết lúc đó Giang Diệu và Vệ Bảo Linh đã trải qua chuyện gì, nhưng Giang Diệu nói cái gì thì Tiết Kim Nguyệt sẽ không nghĩ tới nguyên nhân, mà tự nhiên rất tán thành quan điểm của Giang Diệu. Tiết Kim Nguyệt nắm chặt hai tay, căm phẫn sục sôi:

“Muội yên tâm, người như thế sẽ bị ông trời trừng trị, muội chớ vì nàng ta mà tức giận rồi ảnh hưởng đến thân thể.”

Lúc trước tuy rằng Giang Diệu có tức giận, nhưng hiện nay nàng đâu thèm tốn sức đi tức giận với Vệ Bảo Linh? Người như thế, mới không đáng để nàng nổi giận. Giang Diệu đáp:

“Tiết biểu tỷ yên tâm, muội sẽ không để cho mình chịu thiệt, nàng ta dám cào muội, muội ngay tại chỗ liền trả lại nàng ta gấp bội.”

Giang Diệu nháy mắt một cái, đắc ý:

“Sợ là một thời gian tới nàng ta không dám ra khỏi cửa nửa bước.”

Nói tới chỗ này, Tiết Kim Nguyệt cũng không nhịn được cười.

Nàng với Giang Diệu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên nàng biết Giang Diệu nhìn mảnh mai nhưng trong xương có cỗ khí lực mạnh mẽ kinh người, muội ấy tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình bị oan ức. Thân là nữ nhi duy nhất của Trấn Quốc Công phủ, xưa nay muội ấy luôn được xem là bảo bối, lại có ba người ca ca hung hăng che chở, dù bị ủy khuất thì ba ca ca cũng sẽ tự mình vì muội ấy mà ra mặt nên cũng ít khi muội ấy phải tự mình động thủ….Xem như là làm mai một thiên phú của muội ấy.

Có điều…

Tiết Kim Nguyệt nhìn vết cào trên mặt Giang Diệu, nghĩ: loại thiên phú này không cần có cũng được. Tiểu cô nương yểu điệu thục nữ vẫn nên ngoan ngoãn để các ca ca của muội ấy che chở là được rồi.

。・°°・(>_<)・°°・。

Hôm nay xảy ra chuyện lớn như này, Trấn Quốc Công phủ cũng nhanh chóng nhận được tin tức.

Lão thái thái nghe thấy tôn nữ bảo bối cả người lẫn xe ngựa đều bị lăn xuống sườn núi thì sợ đến nỗi té xỉu. Kiều Thị cũng bị doạ cho bối rối tay chân. May mà tin tức tốt tới cũng nhanh, Tây Sơn bên kia ngay lập tức đem tin tức đã tìm được người bình an truyền tới Trấn Quốc Công phủ, lúc này mới khiến các đại gia hỏa thở phào nhẹ nhõm. Lăn xuống núi như vậy, chỉ bị vài vết thương nhẹ, xem như là phúc lớn mệnh lớn.

Nhìn xe ngựa dừng lại trước cửa Trấn Quốc Công phủ, Giang Chính Mậu, Kiều Thị cùng Thích thị vẫn ở bên ngoài đợi người, lập tức chạy tới.

Mành xốc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ bị thương, Kiều Thị liền khóc luôn tại chỗ. Giang Diệu phải động viên một phen, nói rõ mình không có chuyện gì, lúc này mới bình an vô sự theo cha mẹ vào trong phủ.

Ở tiền thính gặp qua Lão thái thái, Lão thái thái nhìn tôn nữ bảo bối không có chuyện gì, mới đau lòng ôm một lát, sau đó mau chóng để cho Kiều Thị đem người đưa về Cẩm Tú viện để dọn dẹp tốt một phen, rồi kiểm tra xem trên người có thêm vết thương nào không.

Kiều Thị kiểm tra cẩn thận, thấy trên người nữ nhi có chút máu ứ đọng, ngoại trừ bên chân trái có vết thương nghiêm trọng thì những cái khác không có gì đáng ngại.

Giang Diệu mới tắm rửa xong, thấy mẫu thân nhìn thân thể của mình không rời một tấc, đúng là làm nàng thấy thẹn thùng, lại một lần nữa cường điệu nói:

“Nương, nữ nhi không có chuyện gì.”

Kiều Thị lạnh lùng đáp:

“Gì mà không có chuyện gì, như vậy mà cũng gọi là không có chuyện gì sao?”

Kiều Thị đau lòng trực rơi nước mắt, nói tiếp:

“Ngày sau không cho con ra ngoài, đỡ phải xảy ra chuyện.”

Lời này của Giang Diệu cũng không phải ý đó, nhưng hôm nay thấy mẫu thân lo lắng như vậy, nàng biết mình nói gì cũng vô ích, bèn thuận theo:

“Nữ nhi nghe nương, nương đừng lo lắng, có được hay không? Nương lại khóc, nữ nhi lại thấy mình mang tội lỗi rất to nha.”

Nữ nhi nhảy nhót tưng bừng, Kiều Thị ôm lấy nữ nhi căn dặn một phen, lại tự mình bôi thuốc, quấn băng gạc chỗ chân cho bữ nhi.

Còn vết cào trên mặt này…. Kiều Thị đem ngọc da cao bôi lên khuôn mặt trắng mịn của nữ nhi, thấy nữ nhi cau mày, nàng bèn oán giận:

“Không phải chỉ là mấy quả dại thôi sao, con cho nàng ta là được rồi, giờ nhìn con…”

Giang Diệu mở to hai mắt nói:

“Không đơn thuần chỉ là quả dại, ngược lại chính là không thể cho được.”

Giang Diệu thấy mẫu thân làm dáng muốn đánh nàng, lập tức trốn đến phía sau lưng đại tẩu Tống Loan, hướng về Tống Loan nói:

“Muội biết hiện tại nương thương đại tẩu nhất, đại tẩu đến giúp đỡ muội đi, nếu không nương sẽ véo tai của muội giống như là giáo huấn Tam ca.”

Kiều Thị quả thực không thể làm gì được nữ nhi. Nàng khi nào thì muốn véo lỗ tai của nữ nhi? Coi là bảo bối còn không kịp đấy.

Chờ đến khi Giang Diệu đã bôi thuốc thật tốt, ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhỏ, ba huynh đệ mới đi vào bồi tiếp muội muội trò chuyện.

Chưa qua bao lâu, Hứa ma ma đi vào, quay về Kiều Thị bẩm báo:

“Phu nhân, Tuyên Vương đến thăm tiểu thư.”

Nghe thấy Lục Lưu đến rồi, vầng trán Giang Diệu cũng không nhịn được mà nhiễm phải một chút ý cười, đôi mắt to tròn cũng loé sáng. Nhanh như vậy liền đến.

Có điều nhiều người ở đây như vậy, nàng đương nhiên phải rụt rè, không thể để cho mấy ca ca biết nàng rất háo hức, nên nàng giả vờ như không có nghe thấy, lại tiếp tục cùng nhóm ca ca tẩu tẩu nói chuyện.

Kiều Thị cũng không nói một lời, chỉ đứng dậy hướng về phía tiền viện.

Tại tiền viện.

Giang Chính Mậu và Lục Lưu đang nói chuyện. Lần này Lục Lưu đến đây, tự nhiên là áo mũ chỉnh tề, không có nửa điểm dáng dấp chật vật giống như lúc trước tìm người. Lục Lưu thấy Kiều Thị lại đây, nhanh chóng hướng về phía nàng chắp tay, nói:

“Bá mẫu, Diệu Diệu thế nào rồi?”

Nghe được xưng hô của Lục Lưu, Kiều Thị có chút không phản ứng kịp. Hắn là Vương gia, coi như thành con rể của nàng thì bọn họ cũng vẫn phải hành lễ, nhưng vào lúc này là ở quý phủ mình, người ta lại ngoan ngoãn khéo léo gọi nàng một tiếng “Bá mẫu”, nàng nếu cứng nhắc hành lễ lại, sợ là có chút không thức thời. Hơn nữa ở trong lòng Kiều Thị, Lục Lưu cũng không phải là người cao cao tại thượng mà là một vãn bối cực hiểu lễ phép.

Kiều Thị mỉm cười: “Vương gia yên tâm, Diệu Diệu không có gì đáng ngại, chỉ là bị kinh hãi một chút, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt là được.”

Lục Lưu thở phào: “Vậy thì tốt…”

Hắn dừng một chút, chậm rãi rũ mắt suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Giang Chính Mậu, rồi lại quay về Kiều Thị nói:

“Bản vương có một yêu cầu quá đáng, bá mẫu có thể…… để ta vào thăm Diệu Diệu không!!!”

Lục Lưu hiểu được nhạc phụ tương lai chắc chắn sẽ không đáp ứng, nên chỉ có thể ra tay ở phía Kiều Thị.

Kiều Thị ngây người, nghĩ phu quân chắc chắn sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của Tuyên Vương, nàng đang muốn làm sao để uyển chuyển từ chối con rể tương lai này.

Lại nghe Giang Chính Mậu nói:

“Đi vào thôi.”

Kiều Thị nhất thời cảm thấy bất ngờ, sau đó như rõ ràng cái gì, cười cười nói:

“Vương gia đi theo ta.”

Lục Lưu hướng về Giang Chính Mậu và Kiều Thị hành lễ:

“Đa tạ bá phụ, bá mẫu.”

(๑>◡◡◡

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio