edit: Phương Moe
Lục Lưu mới đầu đúng là không có cân nhắc đến vấn đề dòng dõi, nếu hắn thật sự muốn thì cũng sẽ không chậm chạp đến tận bây giờ vẫn chưa thành thân.
Mà hiện tại, nhìn Cảnh Huệ đế so với mình nhỏ hơn bốn tuổi cũng đã thành thân, hơn nữa còn sắp làm phụ hoàng, khiến trong lòng Lục Lưu khó tránh khỏi có chút xúc động.
Lục Lưu vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn của tiểu cô nương, thấy dáng dấp nàng non nớt, rõ ràng vẫn còn là một tiểu cô nương chưa hoàn toàn lớn lên.
Hắn thở dài một hơi.
Tuổi nhỏ như thế, cho dù thật sự thành thân, hắn cũng sẽ không để nàng sinh con sớm. Nghe tiếng nàng nũng nịu giận hờn một câu, Lục Lưu mới cười cười:
“Chuyện này chúng ta để sau hãy nói.”
Hắn biết nàng lo lắng cho Hoắc Tuyền, bèn động viên nói:
“… Hoàng hậu nơi này, nàng không cần phải lo lắng, sẽ không sao đâu.”
Giang Diệu biết Lục Lưu có bản lãnh lớn, hắn đã nói không có chuyện gì vậy nàng tự nhiên cũng yên tâm. Nghĩ đến Nhị ca mình sắp thành thân, Giang Diệu bèn hỏi:
“Chàng đã nhận được thiệp cưới của Nhị ca chưa?
Thời điểm mẫu thân nàng lên danh sách khách mời, nàng cũng muốn nhắc nhở mẫu thân, bất quá khi đó có Tam thẩm thẩm của nàng ở đấy, Tam thẩm thẩm là người rất thích trêu ghẹo, nàng sợ Tam thẩm thẩm sẽ trêu nàng còn chưa có thành thân mà lòng đã hướng về phía phu quân, thế nên nàng mới không nói nữa.
Với lại nàng nghĩ trong lòng mẫu thân sẽ tự biết —— dù sao Lục Lưu cũng là con rể tương lai của người nha.
Nàng thuận miệng hỏi một câu, thấy Lục Lưu không lên tiếng, nàng cho rằng mẫu thân đã quên mời hắn rồi, lúc này nàng mới nhíu mày oán trách nói:
“Nương chắc bận nhiều việc quá, có lẽ sẽ gửi thiếp mời cho chàng sau…”
Nàng lầm bầm nói, lại nghe thấy hắn trầm thấp cười, mặt mày không chút nào lãnh đạm giống thường ngày. Giang Diệu mới hiểu ra mình bị hắn lừa, nàng liền vươn tay đập một quyền vào ngực hắn, bĩu môi:
“Tốt, chàng lại dám đùa cợt người ta.”
Lục Lưu thuận thế nắm lấy tay nàng, nói:
“Bản vương nhận được. Ngày ấy Bản vương nhất định sẽ chuẩn bị cho Nhị ca nàng một món lễ lớn.”
Giang Diệu đã nghe mẫu thân nhắc đến, thời điểm Đại ca nàng kết hôn, Lục Lưu đã đưa lễ rất quý trọng. Lúc này Nhị ca kết hôn, tự nhiên cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh. Nàng cười cười, gật đầu nói:
“Vậy thì tốt.”
Rồi nàng lại ngẩng đầu hỏi hắn:
“Chàng… Chàng hẹn gặp ta không có chuyện gì sao?”
Vật nhỏ này đúng là không có lương tâm, chẳng lẽ phải có việc gì thì hắn mới muốn gặp nàng sao? Lục Lưu vừa tức vừa buồn cười, hắn cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn nàng, trừng phạt nàng mấy cái.
Tuy nói nàng bị hắn hôn không phải chỉ một lần, nhưng nơi đình nghỉ mát này quá mức lộ liễu. Cho dù muốn hôn nàng thì cũng không thể hôn ở chỗ này được nha.
Nên sau khi Giang Diệu bị hắn hôn, liền lập tức đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ mắc cỡ đỏ chót, nói:
“Không nói với chàng nữa, ta phải đi rồi.”
Nàng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lục Lưu, giờ khắc này trên môi mỏng dính son của nàng, nhìn có chút buồn cười, nàng nhắc nhở:
“… Chàng lau sạch son trên miệng đi.”
Nói xong, Giang Diệu liền giống như một làn khói chạy đi mất.
Chạy trốn đúng là nhanh.
Lục Lưu vươn tay sờ môi của chính mình, xác thực dính son của nàng. Hắn liền đưa ngón tay lên chóp mũi ngửi một cái..ừm… vừa thơm vừa ngọt.
(๑>◡◡