Thịnh Sủng Thê Bảo

chương 119: đón dâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: Phương Moe

Chớp mắt một cái đã qua hai ngày.

Sáng sớm ngày mùng một tháng năm, Bảo Cân, Bảo Lục đi đến phòng ngủ đánh thức tiểu thư nhà mình.

Hai nha hoàn đi tới bên giường, đem màn kéo lên, thấy tiểu thư cuộn cả người vào trong chăn mỏng, chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ đáng yêu.

Bảo Cân trầm thấp gọi vài câu, nhìn tiểu thư nhà mình mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ trên giường nhỏ ngồi dậy, xoay người hỏi:

“Giờ nào rồi?”

Bảo Lục mặc một thân trang phục mới tinh, trên búi tóc chỉnh tể còn đặc biệt cài thêm hai đoá châu hoa, cười tủm tỉm đáp:

“Hiện giờ vừa mới qua giờ mão, tiểu thư cùng nên dậy rồi.”

Bảo Lục nhìn dáng vẻ tiểu thư vẫn còn buồn ngủ, lại hỏi:

“Đêm qua tiểu thư ngủ không ngon sao?”

Hôm qua là đêm cuối cùng trước khi Giang Diệu xuất giá, Kiều Thị nên căn dặn điều gì cũng đều đã căn rặn rồi, ngược lại cũng không nói gì, chỉ bảo nàng ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ rất mệt mỏi. Nhưng tối hôm qua Giang Diệu không chỉ ngủ không ngon, mà còn lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ được.

Hiện nay nàng mệt cực kỳ, nếu không phải tình huống đặc biệt thì nàng thật muốn trở lại giường nhỏ ngủ giấc nữa.

Chỉ là hôm nay không phải ngày mà nàng có thể hồ đồ.

Giang Diệu rửa mặt xong, Kiều Thị liền đi vào. Hôm nay Kiều Thị ăn mặc rất sang trọng, một thân váy lụa dài thêu hoa hồng, búi tóc chải kiểu bảo kế, được tô điểm thêm trâm vàng như ý, gương mặt rực rỡ vui mừng, vừa có vẻ đoan trang, lại vừa có được vẻ ung dung, quý phái.

Theo phía sau Kiều Thị chính là Nhị thẩm thẩm Phùng thị, Tam thẩm thẩm Thích thị và nhóm tẩu tẩu của nàng. Đại tẩu Tống Loan đang có thai nên một chút nữa mới đến đây, hiện tại thì chỉ thấy Tiết Kim Nguyệt cùng Lương Thanh Huyên đều ngoan ngoãn đứng bên người các trưởng, chăm chú nhìn tân nương tử đang trang điểm.

Giang Diệu hô một tiếng “Nương”, rồi lại lần lượt chào từng người khác.

Sau đó nàng liền ngồi ở trước gương để An phu nhân giúp nàng trang điểm, vấn tóc.

Dáng vẻ An phu nhân hiền hoà, tươi tắn, đầu tiên không nhịn được mà khen tướng mạo tân nương tử, sau đó một mặt nói lời cát tường, một mặt giúp Giang Diệu chải tóc.

Nghe trong miệng An phu nhân hát Thập Sơ Ca:

“Một chải chải đến đuôi

Hai chải cô nương của chúng ta tóc bạc còn cử án tề mi

Ba chải cô nương con cháu đầy nhà

Bốn chải chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân

…..

Mười chải vợ chồng bên nhau tới bạc đầu.”

Giang Diệu bị chải đau đến nước mắt lưng tròng, chỉ cảm thấy như chịu tội.

Chải tóc xong, An phu nhân cười cười nói:

“Tân nương tử này mặt trắng nõn nà, có phúc khí.”

Tiếp theo chính là búi tóc và trang điểm.

Sợi tóc này được quấn thành búi liền mang ý nghĩa trở thành thê tử của người và bước vào giai đoạn trưởng thành.

Giang Diệu là tân nương tử, không cần làm cái gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, tùy ý các nàng vẽ vời trên mặt mình.

Trên mặt bị một tầng phấn dày đặc, trên môi thoa son đỏ tươi, má đánh hồng hồng, nhìn không khác gì mấy người hát kịch trên sân khấu, ngay cả Giang Diệu cũng không nhận ra chính mình nữa rồi.

Giang Diệu cảm thấy, dáng vẻ như vậy mà gả đi, không phải để Lục Lưu sáng mắt lên mà là đem hắn doạ sợ mới đúng.

Chờ trang điểm và mặc gả y rườm rà xong, Giang Diệu nhìn khuôn mặt dày đặc phấn son trong gương và trang phục phụ nhân đang mặc trên người mình, lúc này nàng mới hậu tri hậu giác ý thức được —— nàng thật sự xuất giá, gả cho Lục Lưu.

Giang Diệu có chút ngây dại, quay đầu nhìn Kiều Thị, mím môi nói: “Nương…”

Tiểu cô nương luôn như thế, có chuyện gì căng thẳng, liền theo bản năng tìm mẫu thân.

Kiều Thị vốn là cười, vào lúc này nhìn mặt nữ nhi còn chưa hết vẻ trẻ con, mới cập kê liền xuất giá, nhất thời nàng không nhịn được đỏ cả vành mắt. Giang Diệu thấy mẫu thân khóc, nàng cũng không nhịn được mà khóc lên, đem thân thể chôn trong lồng ngực mẫu thân, nức nở nói: “Nương…”

Nhìn cảnh tượng này, người ở trong phòng cũng đều đỏ cả vành mắt.

Trong lúc Kiều Thị ôm nữ nhi không nỡ gả đi thì Lão thái thái và ngoại tổ mẫu Kiều lão thái thái cũng lại đây, phía sau còn có hai mợ cùng nhóm biểu tỷ.

Kiều lão thái thái nhìn Kiều Thị, nói:

“Diệu Diệu xuất giá là chuyện vui, chờ một lúc còn phải khóc gả đấy, vào lúc này chớ đem trang phục bị khóc ướt.”

Chỉ là nghĩ đến lúc trước cảnh tượng nữ nhi xuất giá còn rõ ràng ngay trước mắt, hiện giờ nhìn nữ nhi cũng trở thành nhạc mẫu, nhất thời tâm trạng của Kiều lão thái thái cũng nhiều hơn mấy phần cảm khái.

Nghe Kiều lão thái thái nói xong, Kiều Thị lập tức nhịn xuống. Nàng tiếp nhận khăn tay từ Tam đệ muội Thích thị, xoa xoa đôi mắt, rồi mới tỉ mỉ ngắm nhìn tân nương tử long lanh xinh đẹp này, nàng chỉ cảm thấy nữ nhi của mình càng nhìn càng đẹp, bèn khẽ mỉm cười nói:

“Đúng đấy, nương đúng là hồ đồ mà. Diệu Diệu ngoan, trước tiên đừng khóc, nhé?

Giang Diệu gật đầu, tuy nói không khóc, nhưng đôi mắt lại đỏ bừng giống như con thỏ nhỏ. Nàng vốn nhỏ nhắn như trẻ con, hiện nay chải lên búi tóc phụ nhân, mặc đại hồng gả y, mới miễn cưỡng có mấy phần dáng vẻ xuất giá của nữ nhân.

Sau đó bọn nha hoàn lại giúp nàng sửa sang lại lớp trang điểm.

Các trưởng bối nói xong thì ba tẩu tẩu và Kiều Mộ Nghi cũng tiến đến nói chuyện cùng Giang Diệu.

Kiều Mộ Nghi nhìn tiểu biểu muội sắp xuất giá xinh đẹp rực rỡ khiến trong lòng nàng cũng ước ao. Có thể gả cho Vương gia, ngày sau là có được uy phong cỡ nào.

Mà trong ba tẩu tẩu thì Tiết Kim Nguyệt là người không nỡ xa Giang Diệu nhất.

Tiết Kim Nguyệt vừa ôm Giang Diệu vừa khóc như hài tử, người nào không biết thì còn tưởng Tiết Kim Nguyệt mới là người xuất giá đấy.

Giang Diệu ngồi chờ ở trong phòng, cùng mấy vị tẩu tẩu và nhóm biểu tỷ nói chuyện, lúc này Hứa ma ma mặc một thân bối tử đi vào, vui vẻ nói:

“Đội ngũ đón dâu của Tuyên Vương phủ

đến rồi.”

Bên ngoài sớm đã có tiếng pháo bùm bùm vang, Giang Diệu ngẩn ra, theo bản năng sốt sắng lên. Nàng ngồi ở trong phòng không thể đi ra ngoài, Kiều Mộ Nghi cười dài nói:

“Để tỷ giúp muội đi ra ngoài nhìn một cái.”

Ở Đại Lương, tân lang đi đón tân nương tử sẽ có tập tục đánh tân lang, Giang Diệu không có thân tỷ muội nên nhiệm vụ này tự nhiên rơi vào tay Kiều Mộ Nghi và những biểu tỷ muội khác.

Giang Diệu có chút lo lắng Lục Lưu bị đánh, nhất thời nàng vươn tay ra nắm ống tay áo Kiều Mộ Nghi, nói:

“Nghi biểu tỷ…”

Kiều Mộ Nghi cười cười:

“Nhìn hình dáng đau lòng người ta của muội này…Nếu hôm nay muội mà gả cho cậu ấm quý tộc bình thường thì tỷ tất nhiên sẽ không hề nương tay, nhưng muội nhìn xem, người muội gả cho là ai chứ? Là Tuyên Vương đó nha, biểu tỷ của muội dù không thức thời như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không làm ra chuyện ngớ ngẩn như vậy đâu.”

Đúng vậy nha, Giang Diệu cười cười, cảm thấy mình lo lắng quá mức rồi. Lấy tính tình Kiều Mộ Nghi thì còn có thể cố sức bán cho Lục Lưu một ân tình ý chứ. Nghĩ như vậy, Giang Diệu tự nhiên cũng không lo lắng nữa.

Kiều Mộ Nghi trêu ghẹo:

“Có mỹ kiều nương tử đau lòng như thế, nếu tỷ là nam tử, tỷ cũng muốn cưới muội về nhà..”

Trên mặt Giang Diệu nhất thời nóng rực, liền không thèm cùng Kiều Mộ Nghi nói chuyện nữa.

(๑>◡◡

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio