edit: Phương Moe
Mấy ngày sau, quả thực như lời Lục Lưu nói là sẽ bồi tiếp nàng đi chung quanh một
chút.
Giang Diệu tự nhiên là hài lòng và hai người cùng nhau đi một chuyến tới Trấn Quốc Công phủ.
Kiều Thị nhìn nữ nhi mới gả đi, tuy rằng nàng muốn ngày nào cũng nhìn thấy nữ nhi nhưng đã gả cho người ta rồi, nếu ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ thì không tốt.
Chỉ là Kiều Thị thấy con rể đi cùng nữ nhi như vậy, cũng chỉ có thể lén lút nói với nữ nhi đừng ỷ lại được sủng mà kiêu, đỡ phải bị người khác nói lời không hay.
Giang Diệu đem chuyện này đổ hoàn toàn lên người Lục Lưu. Dù sao trong mắt Giang Diệu thì mẫu thân đối với Lục Lưu, quả thực còn tốt hơn so với nữ nhi là nàng.
Giang Diệu lại tiện đường hỏi mẫu thân về việc hôn nhân của Đường Anh.
Nói đến chuyện của Đường Anh, lông mày Kiều Thị cũng cau lên:
“Hài tử Tống gia kia, vốn là người cực xuất sắc, vậy mà bây giờ chân lại…”
Quả thực như nàng dự liệu, việc hôn nhân của Đường Anh và vị Tống tam công tử này không thành.
Kiều Thị lại nói tiếp:
“Đường phu nhân cũng nói với nương rồi, nếu trong kinh thành không tìm được người thích hợp thì sẽ dẫn nữ nhi về lại Dân Châu. Đường phu nhân cũng nhận ra là không cần thiết phải gả cho người có quyền thế, những ngày tháng sau này là bọn nhỏ tự mình trải qua, phu quân thật tâm thì mới biết đau lòng nương tử. Hơn nữa Đại tiểu thư của Đường phủ cũng thành thân ở Dân Châu, nếu Đường Anh ở Dân Châu tìm được một mối hôn sự tốt, tuy có xa cha mẹ một chút nhưng cũng coi như là có tỷ tỷ cùng tỷ phu trông nom.”
Giang Diệu liền rõ ràng. Tuổi Đường Anh không nhỏ, nếu năm nay việc hôn nhân còn không có tin tức thì sang năm phỏng chừng sẽ tìm phu quân ở Dân Châu.
Như vậy cũng tốt, cô nương thẳng thắn hoạt bát như Đường Anh vẫn thích hợp với nơi thuần phác như Dân Châu hơn.
Hơn nữa, ngày sau nàng cùng Lục Lưu đi tới Dân Châu còn có thể tìm Đường Anh trò chuyện.
Nói xong chuyện Đường Anh, Kiều Thị lại nói:
“Con và con rể thành thân cũng sắp được hai tháng …”
Vừa nghe lời mở màn này, Giang Diệu liền biết mẫu thân lại muốn nói gì, nàng đỏ mặt nói:
“Nương yên tâm, nữ nhi biết.”
Giang Diệu rũ mắt, nắm ông tay ống:
“Chuyện như vậy không phải sốt ruột liền có thể thành, hơn nữa… Lục Lưu nói hắn không vội.”
Đều sắp hai mươi ba, thân phận con rể như thế thì làm sao có chuyện không vội vã chuyện dòng dõi? Kiều Thị cho rằng con rể đau lòng nữ nhi, không muốn nữ nhi có quá nhiều áp lực. Thế nên Kiều Thị càng nhiều hơn mấy phần hảo cảm với người con rể này, đúng là chọn không sai mà.
Lúc ở trên xe ngựa trở về phủ, Lục Lưu đem tiểu thê tử ôm vào trong ngực, nói:
“Nếu dự tính không sai thì mấy ngày nay sẽ có thánh chỉ hạ xuống.”
Giang Diệu rõ ràng, trong lòng tất nhiên không muốn, tuy nhiên nàng hiểu được đạo lý “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó.” Nàng đáp:
“Được, thiếp sẽ chuẩn bị dần dần.”
Nàng lại nói: “Chàng thật sự… thật sự không có chút nào lưu luyến quyền vị?”
Lục Lưu đối đầu với đôi mắt đẹp đẽ của tiểu thê tử:
“Nếu nàng muốn thì sau này ta sẽ lại đưa nàng trở về.”
Cô nương gia khó tránh khỏi có chút hư vinh, đây cũng không phải là chuyện xấu.
Nam nhân không có tiền đồ mới ghét bỏ chính mình tham mộ hư vinh. Phàm là đau lòng vì thê tử thì sẽ luôn nỗ lực không chịu thua kém để thê tử mở mày mở mặt.
Giang Diệu lại lắc đầu một cái, nói:
“Không cần. Đời này những vinh hoa phú quý gì nên hưởng thụ thì thiếp đều đã hưởng thụ qua, những tháng ngày ấy có rất nhiều người không có cách nào được trải qua. Chàng quyền cao chức trọng nên dĩ nhiên là phong quang, nhưng chàng cũng phải chịu đựng quá nhiều áp lực hơn người thường, hơn nữa lại quá nguy hiểm… Chúng ta đi Dân Châu rất tốt, chàng nếu không có bạc thì đồ cưới nương cho thiếp rất nhiều, đủ cho chúng ta ăn cả đời, còn có nuôi…” …Nuôi một đám tiểu hài tử mập mạp.
Lục Lưu cười cười, tiểu thê tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, hắn rất có cảm giác an ủi.
Miệng Giang Diệu xác thực ngọt, có điều nàng chủ trì việc bếp núc cùng quản lý gần hai tháng cũng rõ ràng của cải của Tuyên Vương phủ, nên một chút đồ cưới của nàng đặt vào thì đúng là chẳng là gì so với núi của cải của kia.
Có quyền thế thì có ích lợi gì? Phải có thật nhiều bạc để sống cuộc sống an ổn, đây mới là chuyện đứng đắn nha.
(๑>◡◡