edit: Phương Moe
Lục Lưu ôm lấy thân thể thơm phưng phức của tiểu thê tử vào lồng ngực rồi cùng nhau tiến vào trong chăn.
Có lẽ bởi vì hôm nay tâm sự nặng nề nên Giang Diệu mãi không ngủ được, nàng liền đem chuyện của Tạ Nhân nói cùng Lục Lưu.
Cuối cùng nàng mới ngượng ngùng nói:
“…thiếp vốn cảm thấy loại chuyện như này không nên nói cùng chàng.”
Lục Lưu cúi đầu nhìn thê tử, hắn biết nàng ở Trấn Quốc Công phủ được bố mẹ nuông chiều, tiểu cô nương được nuôi trong nhà nên vừa có chuyện thì nàng liền tìm mẫu thân. Bây giờ Tuyên Vương phủ lại vắng ngắt, ngay cả trưởng bối để chỉ điểm cho nàng cũng không có… về điểm này, hắn đúng là đã để nàng thua thiệt.
Vừa nghe đến chuyện nàng vừa kể, Lục Lưu ngay lập tức hỏi:
“Vậy nàng có dự định như thế nào?”
Giang Diệu đem quyết định của mình nói cho Lục Lưu.
Chuyện của Tạ Nhân và Lục Hành Chu thì nàng không muốn quản, nhưng Tam thúc thì lại khác, rồi còn Tam thẩm thẩm luôn coi nàng như con gái ruột nữa, mà Lục Tư Tề là dòng dõi của Tam thúc nàng nên phải được nhận tổ quy tông, Trấn Quốc Công phủ đang yên đang lành thì sao có đạo lý lại để huyết mạch nhà họ Giang sinh sống ở Lục gia? Tam thúc nàng phong lưu nhưng chuyện như vậy sẽ không mập mờ, nếu biết Lục Tư Tề là nhi tử của mình thì chắc chắn Tam thúc sẽ mang Lục Tư Tề về…
“…. Thiếp không muốn dính líu đến mấy người không liên quan kia nên thiếp chỉ muốn đem chuyện này báo cho Tam thúc để Tam thúc tự xử lý.”
Lục Lưu đem vật nhỏ mềm mại mà hôm nay đặc biệt dính người ôm chặt hơn, hắn cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ mở ra đóng lại không ngừng của nàng, vốn không có tâm tư gì nhưng nhìn đầu lưỡi hồng hào mềm mềm kia thì tâm hắn bị câu đến ngứa.
Lục Lưu ừm vài tiếng rồi liền ngậm lấy cái miệng nhỏ của nàng mà hôn.
Nếu là ngày thường thì Giang Diệu còn có thể rụt rè một chút. Nhưng hiện nay nghĩ đến Lục Lưu phải thay thế Cảnh Huệ đế ngự giá thân chinh thì nàng sợ một thời gian nữa sẽ không nhìn thấy hắn.
Nghĩ đến đây trong lòng Giang Diệu liền thấy nao nao, nàng ôm lấy cổ hắn và ngẩng đầu lên nhiệt tình nghênh hợp.
Nàng cũng chỉ như bao nữ nhân bình thường khác, tâm nguyện to lớn nhất chính là mong người nhà bình an… chỉ thế mà thôi.
Lục Lưu hiểu được thê tử lo lắng, nụ hôn của hắn rơi dày đặc trên mặt nàng vừa ôn nhu động viên, vừa phá bỏ thành trì tiến vào dằn vặt một phen, sau đó mới ôm thê tử ngủ say.
Còn Giang Diệu ngay cả trong giấc mộng cũng không nỡ buông hai tay đang ôm nam nhân bên cạnh này.
(๑>◡