Thịnh Sủng Thê Bảo

chương 28: gặp gỡ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe được bên ngoài có động tĩnh, ba huynh đệ ở trong phòng riêng liền cùng nhau đi ra.

Giang Thừa Nhượng nhìn Kiều Nguyên Bảo cười khúc khích nắm tay áo của Lục Lưu đứng ở bên cạnh, sắc mặt nhất thời có chút không ổn; ngay cả khi nhìn bộ mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi của Giang Thừa Hứa, cũng có thể phát hiện ra giờ phút này hắn không hề thích. Chỉ có Giang Thừa Ngạn tâm tình sáng tối đều lộ ra hết ngoài, sớm đã đem Lục Lưu coi như sói xám lớn muốn ăn thịt thỏ trắng nhỏ muội muội, nên làm gì có thể cho Lục Lưu sắc mặt tốt.

Giang Thừa Ngạn tiến lên vài bước, lôi cánh tay mập mạp của Kiều Nguyên Bảo đang nắm tay áo Lục Lưu, đưa người lại gần phía mình, cúi đầu quát lớn: “Ngu ngốc, cẩn thận bị người ta lừa gạt đi bán.” Bị ai lừa gạt đi, lúc này bên cạnh ngoài Lục Lưu là người ngoài thì còn ai vào đây.

Trong tay Kiều Nguyên Bảo cầm kẹo hồ lô, ngẩng đầu mê man nhìn Giang Thừa Ngạn. Tuổi tác hắn tuy nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ “Ngu ngốc” là từ không tốt, là đang mắng hắn ngu lại còn mắng hắn bộ dạng ngốc nghếch.

Nhất thời Kiều Nguyên Bảo quyệt quyệt miệng, nước mắt ào ào nhìn Giang Diệu, uỷ khuất nói: “Tiểu biểu tỷ...”

Giang Diệu không lên tiếng, nhưng trong lòng lại đồng ý với Tam ca. Lục Lưu này là nhân vật quá nguy hiểm, tiểu biểu đệ này của nàng vẫn nên tránh tiếp xúc với hắn là tốt nhất.

Kiều Nguyên Bảo cố chấp giận dỗi nói: “Đại ca ca là người tốt, Tam biểu ca là người xấu, Tam biểu ca là đại bại hoại.” Âm thanh giòn giòn, trịnh trọng lên án Giang Thừa Ngạn, đây rõ ràng là muốn cùng Giang Thừa Ngạn gây sự.

Giang Thừa Ngạn nghe xong, đối mặt với tiểu biểu đệ không biết tốt xấu, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, liền đoạt lấy kẹo hồ lô trong tay Kiều Nguyên Bảo, đem ném xuống dưới đất.

Kiều Nguyên Bảo chợt sửng sốt, con mắt trợn trừng lên, vẻ mặt không tin nhìn kẹo hồ lô ở dưới mặt đất.

Giang Thừa Ngạn làm việc kích động, vứt xong liền ý thức được chính mình không đúng, đang muốn mở miệng dỗ người, thì đã thấy biểu đệ mập mạp “Oa” một tiếng khóc lên.

Tiểu hài tử ba tuổi, khóc nháo ăn vạ hoàn toàn khiến người ta đau đầu. Kiều Nguyên Bảo đặt mông nhỏ ngồi xuống đất, hai chân dãy đành đạch, khuôn mặt gào khóc đỏ bừng, lập tức kinh động đến Giang Chính Mậu và Kiều Thị ở bên trong phòng.

Giang Thừa Ngạn có chút không biết làm sao, tiến lên kéo biểu đệ: “Ai nha, đừng khóc, mau mau đứng lên.” Ngồi dưới đất khóc thì còn ra thể thống gì?

Kiều Nguyên Bảo mới mặc kệ, sống chết không chịu đứng dậy, thấy Tam biểu ca động vào người, trái lại khóc còn càng lớn hơn.

Kiều Nguyên Bảo mập mạp, tiếng khóc đặc biệt to rõ, nghe tan nát cõi lòng như vậy, bên trong Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị nghe được, lập tức đi nhanh ra ngoài. Kiều Thị vừa ra đến ngoài, liền thấy cháu trai nhỏ đang ngồi dưới đất khóc thê lương, còn nữ nhi đang ở một bên an ủi.

Cháu trai nhỏ bình thường rất nghe lời nữ nhi, nhưng giờ khắc này dù nữ nhi an ủi cũng không có tác dụng, chắc chắn là đang chịu oan ức lớn.

Kiều Thị lập tức ôm Kiều Nguyên Bảo lên dỗ dành hắn.

Sau một phen dỗ dành, Kiều Nguyên Bảo ở trong lồng ngực Kiều Thị kéo kéo áo nàng, Kiều Thị thấy thế liền cầm khăn lau nước mắt nước mũi cho cháu trai nhỏ. Giang Diệu thì lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh Kiều Thị, đưa cho Nguyên Bảo bánh ngọt.

Oan ức này quá là oan ức, nhưng nói đến ăn thì Kiều Nguyên Bảo nửa điểm đều không từ chối, liền há mồm ăn bánh ngọt mà tiểu biểu tỷ đưa cho.

Kiều Thị vừa nhìn thiếu niên mi thanh mục tú, tuấn lãng ôn hoà ở trước mặt, vừa tàn nhẫn lườm Giang Thừa Ngạn, nói:

“Còn không nhanh chóng xin lỗi Tuyên thế tử đi?”

Giang Thừa Ngạn nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện. Lần trước chính Lục Lưu hại muội muội rơi răng, còn không lý do mang muội muội đi mất, hắn còn chưa tính sổ được với Lục Lưu đấy!!!

Trong lúc Giang Thừa Ngạn đang bất mãn không muốn, thì lúc này Lục Lưu đã mở miệng, âm sắc thanh nhuận nói: “Phu nhân, không có chuyện gì.” Tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng lại là một bộ dáng rất dễ nói chuyện.

Huống hồ Lục Lưu còn đẹp mắt như vậy, điều này khiến cho Kiều Thị càng ngày càng thưởng thức thiếu niên này. Theo như chuyện vừa rồi thì trong lòng Kiều Thị cũng nghĩ ra nguyên do. Từ nhỏ Tuyên thế tử đã tang mẫu, các thứ huynh của kế mẫu đều không phải kẻ tầm thường, chỉ có duy nhất tổ mẫu yêu thương hắn thực lòng, khó tránh khỏi có chút cô quạnh. Lúc trước hắn cứu nữ nhi của mình, ngoại trừ thiện tâm, chỉ sợ là còn bởi vì không có huynh muội ruột thịt, cho nên mới đối với tiểu hài tử đặc biệt yêu thích. Bởi vậy, hôm nay Lục Lưu cho cháu trai nhỏ của nàng kẹo hồ lô cũng là hợp tình hợp lý.

Lục Lưu đúng là hài tử đáng thương.

Ánh mắt Kiều Thị nhìn Lục Lưu lại thêm mấy phần đồng tình.

Kiều Thị nói: “Ngạn Nhi xưa nay làm việc luôn lỗ mãng, để Tuyên thế tử chê cười rồi.” Trên mặt Kiều Thị mang ý cười khéo léo, thấy thiếu niên này tuy là Thế tử, nhưng không hề có nửa điểm bề trên hách dịch, điều này làm cho Kiều Thì càng ngày càng đem Lục Lưu giống như tiểu bối cần được bảo vệ.

Thái độ Lục Lưu khiêm tốn ôn hoà, nhưng trong lúc lơ đãng ánh mắt liền rơi vào trên người Giang Diệu đang ở bên cạnh Kiều Thị. Giang Diệu vội vàng di chuyển tầm mắt, tiếp tục đưa bánh ngọt trên tay cho tiểu biểu đệ ăn, giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt Lục Lưu. Nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ: thật may mắn vì hôm nay có cả cha mẹ cùng các ca ca ở đây.

Giữa lúc mấy người đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên có một tiểu thiếu niên mặc lam bào đi tới.

Kiều Thị nhận ra thiếu niên trước mặt này, liền mang Kiều Nguyên bảo để xuống dưới đất, cung kính hành lễ nói: “Xin chào Thập nhất hoàng tử.”

Vì hôm nay là tết Đoan Ngọ, nên Thập nhất hoàng tử phải xin Cảnh Hoài đế hồi lâu mới được ân chuẩn cho hắn cùng hoàng tỷ xuất cung xem đua thuyền rồng.

Tất nhiên là cũng gọi thêm cả Lục Lưu. Thập nhất hoàng tử nhìn mọi người trong phòng hành lễ, khuôn mặt con nít tuấn tú vui vẻ cười, phất tay một cái: “Mọi người không cần giữ lễ tiết như vậy, Bản hoàng tử chính là đến tìm đường huynh.”

Nói xong hắn chỉ chỉ vào Lục Lưu.

Kiều Thị biết Thập nhất hoàng tử cùng Lục Lưu quan hệ luôn tốt.

Thập nhất hoàng tử bước chân nhẹ nhàng đi đến bên người Lục Lưu, hắn biết đường ca không phải là người yêu thích cùng người khác chào hỏi nên tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến phòng riêng của nhà người khác. Hắn liền đảo mắt xung quanh phòng một phen, ánh mắt liền rơi vào tiểu nữ oa đẹp đẽ tinh xảo đứng bên người Kiều Thị. Thập nhất hoàng tử nhất thời hiểu rõ.

Con mắt hắn liền linh hoạt chuyển động, quay về phía Giang Diệu thân thiết nói: “Diệu Diệu cũng ở đây à? Đi thôi, chúng ta cùng đi chơi đùa, hôm nay hoàng tỷ của ta cũng ở đây.”

Thấy thái độ của Thập nhất hoàng tử dường như rất quen thuộc với nữ nhi nhà mình khiến Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị hai mặt nhìn nhau có chút hơi nghi hoặc. Diệu Diệu khi nào thì quen biết Thập nhất hoàng tử, hơn nữa dường như quan hệ còn rất tốt???

Nhưng Thập nhất hoàng tử chung quy lại vẫn là hoàng tử, dù là Giang Chính Mậu cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi.

Giang Chính Mậu nói: “Tiểu nữ bướng bỉnh, sợ làm phiền đến Thập nhất hoàng tử.”

Thập nhất hoàng tử lại nói không có chuyện gì, hắn dừng lại một chút, mỉm cười trêu ghẹo Giang Chính Mậu, nói:

“Hay là ngươi lo lắng Bản hoàng tử bắt nạt khuê nữ của ngươi?”

Thập nhất hoàng tử là người đơn thuần thẳng thắn, tính khí rất tốt, không giống các hoàng tử tuổi nhỏ khác được sủng mà kiêu, điều này Giang Chính Mậu vẫn là yên tâm. Giang Chính Mậu liền nói: “Hạ quan tất nhiên không có ý như vậy.” Sau đó hắn cúi đầu nhìn Giang Diệu, nói: “Có phải Diệu Diệu lâu rồi không gặp Cửu công chúa không?”

Dù Giang Diệu trong lòng không tình nguyện nhưng cũng không thể làm phật ý vị Thập nhất hoàng tử này. Giang Diệu liền len lén nhìn Lục Lưu ở bên cạnh Thập nhất hoàng tử, sau đó chớp chớp mắt to, bất đắc dĩ “Vâng” một tiếng.

Sau đó Thập nhất hoàng tử liếc mắt nhìn người bên cạnh Giang Diệu, chính là Kiều Nguyên Bảo nước mắt ào ào mới vừa khóc xong, Thập nhất hoàng tử liền tươi cười, nhiệt tình quay về phía Kiều Nguyên Bảo ngoắc ngoắc tay: “Tiểu Bàn tử, ngươi cũng lại đây cùng chơi đùa đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio