Thịnh Thế Kiều Y

chương 172: dòng dõi tưởng gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

DÒNG DÕI TƯỞNG GIA

Xuân Nê không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của tiểu thư. Xuân Nê mò mẫm dìu tiểu thư dậy, sau đó dựa vào trực giác để tìm bình trà đang được ủ trên bếp lò.

Uống một chén trà, tay chân lạnh cóng của Thanh Hoàn mới từ từ ấm áp trở lại.

"Tiểu thư, Nguyệt nương đâu?"

Xuân Nê hỏi nhỏ.

"Bà ấy và Tiền Phúc đang trên đường trở về. Ngươi đi ra sau viện đợi họ đi."

"Vậy còn tiểu thư…"

"Ta không sao. Ngươi đi đi."

Thanh Hoàn nói bằng giọng yếu ớt.

Xuân Nê không dám cãi lại, chỉ lo lắng nhìn cô rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong phòng yên lặng không tiếng động, Thanh Hoàn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cô áp tay vào lồng ngực.

Hôm nay đúng là nguy hiểm, nếu không phải khi đó cô nhanh trí, quyết định lấy chuyện hồn ma ra để dọa hắn ta thì e rằng khó mà thoát thân được. Có điều, dựa vào bản lĩnh của hắn ta thì cô cũng chỉ hù dọa được nhất thời. Sau này, khi bình tĩnh lại, chắc chắn hắn ta sẽ sinh nghi.

Thanh Hoàn xoa nắm tay, tiếng tim đập dồn dập từ từ ổn định lại.

Giờ Tý ba khắc.

Ở nơi yên tĩnh nhất trong Tô Phủ, vẫn còn một viện tử đang sáng ánh đèn.

Tô Tử Ngữ đứng trước cửa lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, một nha hoàn mặc áo xanh nhạt vội vã đi tới, khuôn mặt lộ vẻ xin lỗi:

"Mời Tam gia về đi, phu nhân… đã nghỉ ngơi rồi ạ…"

Tô Tử Ngữ cười khổ. Mẫu thân không chịu gặp chẳng phải chính là điều nằm trong dự đoán của hắn ta sao.

Đã sáu năm rồi, sau khi Tiền gia và Thịnh gia xảy ra chuyện, mẫu thân rất thất vọng với hắn ta và Tô gia cho nên đã chuyển vào đây ở, làm bạn với phật pháp, không còn màng chuyện thế gian nữa.

Chỉ cần Tô Tử Ngữ từ quân doanh trở về là sẽ đến thỉnh an bà ngay, nhưng đáng tiếc mười lần, mẫu thân chịu gặp một lần đã là một ân huệ dành cho hắn ta rồi.

Hôm nay là Thanh minh, mẫu thân nhớ tới người xưa, nhất định sẽ không chịu gặp hắn ta. Chỉ là hắn ta cứ đau đáu trong lòng, luôn hi vọng có một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Hắn ta đanh mặt, giọng nói trầm xuống: "Dặn người hầu chăm sóc cẩn thận, không được để phu nhân vất vả quá sức."

"Vâng, Tam gia."

Kỳ Tố đáp lời.

Tô Tử Ngữ bước vào trong bóng đêm rồi dừng lại, quay đầu nhìn viện tử.

Cửa viện từ từ đóng lại. Vào giây phút nó khép lại, đèn trong viện đột nhiên tắt đi, không còn một tia sáng nào, chỉ còn mùi hương hoa đào phảng phất trong gió.

Tô Tử Ngữ khẽ thở dài rồi quay người rời đi.

Hắn ta đi rất chậm, giống như đang dạo chơi một cách thảnh thơi. Ánh trăng chiếu rọi khiến khuôn mặt hắn ta thêm phần cao quý. Bỗng hắn ta đột nhiên dừng lại.

Hình như có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở đâu thì Tô Tử Ngữ lại chẳng thể nói ra được. Hắn ta chau mày, nhìn xuống cái bóng của chính mình mà ngây người ra.

Tối nay đi tới Tiền phủ, thứ hắn ta gặp phải tuyệt đối không phải là ma quỷ, mà là con người. Dưới ánh trăng, có bóng của cô ấy, nhất định đó là Cố Thanh Hoàn.

Chỉ có điều, một tiểu thư khuê các như cô ta, tại sao lại chạy tới đó, và người đi cùng cô ta là ai?

Cô ta tới Tiền phủ làm gì? Sao cô ta lại biết viện tử của Tiền Tử Kỳ. Theo như hắn ta được biết thì cô ta chưa từng tới Kinh thành lần nào.

Có phải hắn ta đã để sót điều gì đó rồi không? Trái tim Tô Tử Ngữ đột nhiên đập mạnh, một cơn đau dâng lên trong lồng ngực.

Phủ Anh Quốc công.

Ân Lập Phong nằm bò trên giường, ngủ mơ mơ màng màng, nhưng bên tai lại như có tiếng khóc. Hắn ta cố mở mặt ra nhìn, hóa ra là mẫu thân Cừu thị.

Y đang định lật người lại thì bỗng cảm thấy mông đau rát, không chịu nổi kêu "ui da".

Cừu thị nghe mà càng đau lòng hơn, vừa hận vừa oán: "Lão già độc ác, ra tay thật tàn nhẫn. Con trai của mẹ, con thế nào rồi, có đau không?"

Ân Lập Phong tức giận nhìn bà ta, gắt giọng: "Khóc cái gì, cũng chỉ là mười gậy chứ bao nhiêu."

Nước mắt Cừu thị càng tuôn ra nhiều hơn. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả bà ta còn không nỡ động vào một đầu ngón tay của cậu con trai này, vậy mà giờ vô duyên vô cớ thằng bé lại phải chịu mười gậy. Tất cả đều là do con tiện nhân đó gây ra.

"Đừng khóc nữa, mẫu thân có sức khóc thì mau giúp con nghĩ cách giành được cô gái đó đi."

Khuôn mặt Cừu thị bỗng khựng lại, hận sắt không rèn được thành thép:

"Con còn nhớ nhung nó, nếu không phải là nó thì làm sao con lại bị đánh chứ."

Ân Lập Phong ôm đầu bực bội, không muốn nghe thêm nữa. Cừu thị mắng cũng không phải mà xót cũng không phải, chỉ đành ngồi đực mặc ra đấy, mãi sau mới nhẹ nhàng khuyên bảo:

"Con trai à, con muốn bao nhiêu phụ nữ thì mẫu thân đều chiều con được nhưng con không thể chỉ vì một mình con bé đó mà khiến cho gà bay chó sủa được. Lần này không chỉ làm phiền…"

"Được rồi, mẫu thân đừng nói nữa. Con không cần ai cả, chỉ cần Cố Thanh Hoàn."

"Tuyệt đối không được, trừ khi mẫu thân chết."

Cừu thị thấy con trai vẫn nhớ nhung như một kẻ điên liền tức giận không thôi.

Ân Lập Phong nghe thấy vậy cũng tức giận, ném thẳng gối đầu xuống đất.

Cừu thị tức tới mức mắt hoa lên, người lảo đảo như sắp ngã tới nơi. Đúng lúc này, có bàn tay đỡ lấy bà ta. Cừu thị quay lại nhìn, thì ra là con gái, Đại Mi. Bà ta đang định kêu than thì đã thấy con gái nháy mắt ra hiệu dừng lại.

Cừu thị ngầm hiểu ý. Bà ta quay lại, trừng cái kẻ nằm trên giường một cái cháy mặt rồi đi ra ngoài.

Hai mẹ con đi ra khỏi viện tử. Ân Đại Mi phất tay ra hiệu cho kẻ hầu phía sau lui ra, sau đó kéo tay Cừu thị:

"Mẫu thân cứ mặc kệ nó. Quý phi đã dặn dò rồi, để người trong phủ trông nó cho chặt, không được để nó gây chuyện thêm nữa. Mười gậy này của phụ thân cũng là vì không muốn nó còn có sức đi gây sự với bên ngoài đó ạ."

Đâu phải Cừu thị không biết điều đó. Nhưng con trai là máu thịt của bà ta, người làm mẫu thân sao có thể không đau xót.

Ân Đại Mi lại nói: "Còn về con bé Cố Thanh Hoàn, cũng chẳng phải loại xinh đẹp đến nỗi kinh thiên động địa. Lâu dần, cảm xúc sẽ giảm đi thôi."

Ánh mắt Cừu thị trở nên hung ác mỗi khi nghe thấy cái tên này: "Không biết con điên đó đã sử dụng bùa mê thuốc lú gì để quyến rũ lão Thất của Tưởng gia, còn hại em trai con… Đúng là một ả họa thủy…"

Ân Đại Mi cười: "Trên người còn mang dòng máu của nhà họ Tiền kia thì có thể tốt đẹp đến đâu. Lúc trước con bé Tiền Tử Kỳ kia chẳng phải cũng…"

Một cơn gió thổi qua, Ân Đại Mi rùng mình. Cô ta chợt nhớ ra hôm nay là tiết Thanh minh nên không dám nói thêm gì nữa.

Cừu thị lại hoàn toàn không phát giác ra. Bà ta vỗ tay con gái: "Cũng may lần này có Tử Ngữ. Thằng bé đó dù không lên tiếng, không làm gì nhưng lại thật lòng đối tốt với con, đối tốt với người phủ ta. "

Ân Địa Mi vui mừng không thôi, giống như được ăn mật ngọt vậy.

"Rảnh thì con nói với nó. Ta sẽ không để nó phải đợi không mấy năm nay đâu. Tới lúc đó, của hồi môn sẽ nhiều hơn ba phần."

"Mẫu thân?"

Ân Đại Mi cảm thấy chua xót.

Mẫu thân có hai người con gái nhưng lại chỉ đối xử với cô ta thiên vị như vậy. Vì muốn cô ta sống lâu nên bà đã gánh chịu mọi áp lực để giữ cô ta lại bên mình lâu hơn, giờ lại còn thêm của hồi môn… Ân Đại Mi ngả đầu lên vai Cừu thị: "Mẫu thân đối tốt với con quá."

Cừu thị vuốt ve khuôn mặt như ngọc của con gái: "Không đối tốt với các con thì đối tốt với ai? Con gái à, đời người phụ nữ chúng ta, ngoài phụ mẫu ra thì chỉ còn biết dựa vào con cái thôi."

Ân Đại Mi thầm nhủ trong lòng, bản thân vẫn còn một Tử Ngữ nữa.

"Cũng cần phải để tâm tới chuyện hôn nhân của em trai con rồi, không thể cứ mặc cho nó làm chuyện hồ đồ được."

Ân Đại Mi gật đầu đồng ý.

Ân Lập Phong gọi vài câu khi thấy người đã rời đi: "Tiểu Trung?"

Tiểu Trung bước vào, vội vàng nói: "Thế tử gia."

"Đi nghe ngóng xem Cố gia có động tĩnh gì không?"

Tiểu Trung tỏ ra khó xử: "Gia, hôm nay là Thanh minh, các phủ đều bận cúng bái, tảo mộ. Giờ làm gì có chuyện đi nghe ngóng phủ người khác ạ?"

Ân Lập Phong thấy cũng đúng nên ủ rũ mặt mày.

Y cũng không biết tại sao khi gặp Cố Thanh Hoàn lần đầu tiên cũng đã cảm thấy rất thân thiết. Chỉ nói với cô vài câu mà trong mắt hắn ta luôn tràn ngập hình ảnh của cô. Chỉ cần nghĩ tới việc cô được gả cho Tưởng Hoằng Văn là trong lòng hắn ta lại đau đớn như bị dao đâm vậy.

Ân Lập Phong hít thở thật sâu, đôi mắt thoáng qua vẻ không cam chịu. Hắn ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Cố Thanh Hoàn, cả đời này cô chỉ có thể là của ta!

Cả đêm Thanh Hoàn không ngủ được. Trong lòng cô vô cùng lo lắng, trằn trọc không yên. Thời gian lẳng lặng trôi, cô ngủ thiếp đi nhưng lại bị cơn mộng mị quấn lấy. Các khuôn mặt, các thân hình thay nhau xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Cô giống như đã quay trở lại Tiền phủ, trốn trên tán cây ngô đồng. Ánh lửa đầy trời, mũi tên đó khiến cô đau đớn kêu lên. Cô ngồi bật dậy, sờ thử thì thấy người ướt đẫm mồ hôi.

Nguyệt nương nghe thấy tiếng hét vội châm nến bước vào. Thấy vẻ mặt của tiểu thư khác thường, bà vội vàng ôm cô vào lòng, vừa vỗ lưng vừa khẽ hát một khúc nhạc giống như xưa bà vẫn hay làm.

Thanh Hoàn ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Nguyệt nương, từ từ thả lỏng tinh thần, cơn buồn ngủ kéo tới, cô chìm vào giấc ngủ.

Lần này, cô bị tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đánh thức, khi ngồi dậy mới biết, mình đã ngủ tới tận hoàng hôn. Nguyệt nương và Xuân Nê đứng trông bên giường của cô.

Thanh Hoàn liếm môi, cảm thấy hơi khát: "Cho ta một chén trà.’

Cô vừa nói ra liền giật mình, giọng nói của cô đã trở nên khàn đặc.

Xuân Nê vội vàng rót một chén trà đưa tới. Nguyệt nương đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa vào mình. Lúc này cô mới phát hiện ra, bản thân đã không còn chút sức lực. "Ta bị sao thế này?"

Đôi mắt Nguyệt nương đỏ au: "Lúc trời hừng sáng, người tiểu thư nóng ran, sốt rất cao, nô tỳ gọi thế nào cũng không tỉnh. Xuân Nê xin lão phu nhân cho mời đại phu tới khám bệnh cho tiểu thư nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói là bị nhiễm lạnh."

Thanh Hoàn tự bắt mạch cho mình, đúng là bị nhiễm lạnh thật, dùng mấy thang thuốc sẽ khỏi ngay thôi.

Nguyệt nương khóc lóc: "Mấy năm nay tiểu thư rất ít khi bị bệnh. Tối qua vừa tới đó, quay về là bệnh liền, có thể thấy nơi đó không sạch sẽ chút nào. Sau này tiểu thư đừng đi nữa."

"Đúng vậy tiểu thư. Nô tài đã nghe Nguyệt nương nói cả rồi, nơi đó đầy âm khí, chỉ sợ là có những thứ dơ bẩn ở chung quanh."

Thanh Hoàn mệt mỏi nằm xuống: "Bọn họ đều là người thân của ta, dù có ma quỷ thì cũng là vì nhớ thương ta mới hiện ra. Bọn họ tuyệt đối sẽ không làm hại ta, các ngươi đừng suy nghĩ lung tung."

Nguyệt nương và Xuân Nê nhìn nhau, cảm thấy tiểu thư nói cũng có lý.

"Lúc ta bệnh, có ai tới không?"

Xuân Nê vội vàng nói: "Lão phu nhân đích thân tới thăm, ngồi chừng nửa chén trà mới đi. Nhị tiểu thư và Trương di nương cũng tới ạ."

Thanh Hoàn ngạc nhiên: "Sao lão phu nhân lại tới?"

Nguyệt nương nói: "Tiểu thư sắp đính hôn rồi, cho dù là vì thể diện của phủ thì lão phu nhân cũng phải tới xem sao. Nếu không, để Tưởng gia biết được thì chẳng phải sẽ chê cười Cố phủ quá khắt khe với tiểu thư sao."

"Đúng vậy, tiểu thư. Nô tỳ đi cầu xin lão phu nhân, lão phu nhân lập tức sai người đi mời đại phu tới."

Thanh Hoàn cười khẽ, vẫy tay với hai người: "Ta và Thất gia đã thương lượng rồi, đính hôn chỉ là một kế hai bên cùng có lợi thôi, đợi hai năm sau sẽ tính tiếp."

Hai người hầu trung thành kinh ngạc: "Tiểu thư, tại sao lại vậy? Dòng dõi Tưởng gia tốt như vậy mà…"

Truyện convert hay : Tiêu Dao Chiến Thần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio