Thịnh Thế Kiều Y

chương 188: đến công bộ làm chủ quản

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

ĐẾN CÔNG BỘ LÀM CHỦ QUẢN

Tào Tử Ngang hiểu ý, gượng cười gật đầu, "Phúc bá mau đi đi."

"Mau đi thôi, không thể chậm trễ." Ám vệ thúc giục.

Ngân Đăng thấy Tiền Phúc và người kia biến mất trong màn đêm thì không kìm được mà khóc òa.

Trần Bình cười an ủi: "Tiểu thư không sao rồi, nha đầu còn khóc gì chứ?"

Ngân Đăng trừng mắt với y: "Ta khóc cũng không được sao, đây gọi là mừng quá mà khóc đấy!"

Tào Tử Ngang nghe tiếng khóc của Ngân Đăng mà trong lòng vẫn có chút lo lắng, cũng không biết Lục tiểu thư bị thương ở đâu, bây giờ thế nào, có nghiêm trọng hay không?

Ánh đèn trong đình viện hắt lên một bên khuôn mặt anh tuấn của Tào Tử Ngang, nét mặt u sầu như hoa tàn kia khiến Tào Tử Hi đang len lén nhìn cũng chợt u ám mặt mày.

"Ầm... Ầm…"

Tiếng đổ vỡ vang lên dọa cho nha hoàn trong viện run cầm cập. Cũng không biết Thế tử gia bị làm sao, nửa đêm canh ba bỗng dưng nổi trận lôi đình, đập vỡ hết đồ đạc trong phòng.

Lão gia với phu nhân đánh không đành, mắng không nỡ, dỗ dành cũng không được bèn dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mặc Thế tử gia đập cho thỏa thích, chỉ cần người không ra khỏi viện là được. Chỉ khổ cho người làm tôi tớ như bọn họ, nửa đêm rồi còn phải thức để hầu hạ.

Đúng lúc này, Tiểu Trung chạy như bay vào phòng: "Thế tử gia, người đã được cứu rồi."

Ân Lập Phong thở phào, "Cứu được là tốt rồi, người đâu, người sao rồi?"

Tiểu Trung khó xử nói: "Bị thương nhẹ ạ."

Ân Lập Phong sốt sắng ra lệnh: "Tiểu Trung, cầm danh thiếp của ta đi mời thái y đến Cố phủ một chuyến."

Tiểu Trung khó xử, "Hồi bẩm Thế tử gia, Tưởng Thất gia đã đưa người về Tưởng gia dưỡng thương rồi, chúng ta mời thái y cũng không có ích gì."

"Cô ấy là người Cố gia, sao phải đưa đến Tưởng gia dưỡng thương."

Tiểu Trung lại khó khăn mở miệng: "Thế tử gia, cô ấy và Thất gia Tưởng phủ đã đính ước rồi."

"Khốn kiếp!"

Chiếc bình trong tay hắn ta bể nát, Ân Lập Phong phẫn nộ, "Ta muốn đi cầu thân, ta tuyệt đối không để cô ấy gả cho Tưởng lão Thất." "Lập Phong!"

Ân Đại Mi đanh mặt, vén rèm đi vào, "Đệ ầm ĩ đã đủ chưa?"

Ân Lập Phong thấy người tới là tỷ tỷ mình thì cơn tức giận cũng vơi đi nhiều. Hắn ta giẫm mạnh lên đống mảnh vỡ của chai lọ, khó chịu nằm ngả ra giường.

Ân Đại Mi đi tới bên giường, lời nói sâu sắc: "Lập Phong à, tuổi đệ cũng không còn nhỏ nữa, phải hiểu chuyện hơn đi. Chẳng qua cũng chỉ là một cô gái mà thôi, đệ hà tất phải vì cô ta mà ầm ĩ khiến cả nhà không yên chứ."

Ân Lập Phong tuy không phản bác lại nhưng cũng không muốn nghe tỷ của mình giảng đạo lí nữa, cho nên liền kéo chăn phủ kín đầu.

Ân Đại Mi khẽ thở dài, từ tốn đứng dậy, "Tỷ cũng không khuyên đệ nữa, nhưng cha mẹ tuổi tác đã lớn mà cả ngày vẫn phải lo lắng cho đệ. Đệ tự suy ngẫm đi, vì một cô gái mà làm ầm làm ĩ như vậy là đúng hay sai."

Ân Lập Phong lật chăn ra, cười lạnh: "Bát tỷ, cô ấy không phải người ngoài, cô ấy là Cố Thanh Hoàn, là biểu muội của Tiền Tử Kỳ."

"Vậy thì sao?"

Ân Đại Mi trừng mắt, hung hăng nói: "Cô ta và chúng ta không có quan hệ, sao đệ phải lo cô ta chết hay sống. Tiền Tử Kỳ đã chết rồi, còn Cố Thanh Hoàn đó là người của Cố gia."

Ân Lập Phong căm tức nói: "Cho dù cô ấy là người của Cố gia thì cũng là biểu muội của Tiền Tử Kỳ. Tỷ không lo cho sự sống chết của cô ấy thì đệ lo."

Nếu là ngày thường, khi cô ta thật sự nổi nóng thì đệ đệ sẽ cười trừ mà nhường nhịn ngay. Không ngờ hôm nay, đệ đệ không những không nhịn mà còn nói ra những lời hỗn xược như vậy, Ân Đại Mi giận tới mức rơi nước mắt, cô ném khăn tay, nức nở bỏ đi.

Ân Lập Phong thấy Bát tỷ tức giận phát khóc thì cũng hối hận, nhưng sự hối hận này giống như một viên đá nhỏ rơi vào trong hồ, chỉ khiến mặt hồ hơi gợn sóng đã biến mất không thấy đâu.

Trong hoàng cung.

Triệu Cảnh Diễm quỳ trên đệm, còn Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Trương Vân Long lại đứng nghiêm ở một bên.

Trên long sàng, người vận hoàng bào ngồi xếp bằng, mắt hơi nhắm lại, vẫn im lặng từ đầu đến giờ.

Trong tẩm điện yên lặng tới nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau, Bảo Khánh đế ngồi thiền xong mới chầm chậm mở mắt ra, nhìn về phía Trương Vân Long.

Trương Vân Long vội cung kính cúi người bẩm báo: " Hồi bẩm Hoàng thượng, người đã được cứu, Cấm Vệ Quân đã quay về ạ."

Bảo Khánh Đế gật đầu nhưng trên mặt không có một chút cảm xúc nào, "Cực khổ cho khanh rồi, lui ra đi."

"Thần, cáo lui!" Trương Vân Long liếc nhìn Thọ vương rồi lặng lẽ lui ra. Lúc này Bảo Khánh đế mới nhìn sang con trai, nhưng chỉ là nhìn liếc qua một cái rồi lại nhắm mắt thiền định.

Triệu Cảnh Diễm cười khổ.

Dù phụ hoàng nuông chiều hắn như thế nào thì cũng sẽ có giới hạn. Chuyện hôm nay đúng là hơi ầm ĩ. Hắn thở dài, tiếng thở dài vang vọng trong tẩm điện trống trải.

Sau đó, giống như than riết thành nghiện, tiếng than thở cứ thế tiếp tục, ngay cả Lý công công đứng cúi đầu ở một bên cũng không nhịn được mà chau mày.

Ngay lúc Triệu Cảnh Diễm nặng nề thở dài, cuối cùng Bảo Khánh đế cũng mở mắt ra.

"Nghiệt tử, ngươi vì một người con gái mà điều động đến Cấm Vệ Quân, còn mặt mũi ở đấy mà thở dài sao?"

Triệu Cảnh Diễm lết đầu gối lên vài bước, bò tới trước long sàng, khóc lóc: "Phụ hoàng, con sai rồi. Nhưng mà…"

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà Hoằng Văn không dễ gì mới thích một cô nương, đính ước chưa được mấy ngày đã xảy ra chuyện. Nhi thần cảm thấy chuyện này rất kì lạ, cho nên mới muốn xem thử có người lén lút giở trò hay không."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó nhi thần phát hiện, quả nhiên có người giở trò."

"Ồ?"

Đôi mắt Bảo Khánh đế chợt lóe lên tia sáng, trầm giọng nói: "Nói ra trẫm nghe thử."

Triệu Cảnh Diễm gãi đầu, ấp úng: "Việc này, nhi thần vẫn chưa tra ra, chỉ là do trực giác. Nhưng mà trực giác của nhi thần xưa nay rất chuẩn, sớm không bắt, muộn không bắt, lại nhằm ngay lúc vừa mới đính ước xong, trong này nhất định có vấn đề."

"Xằng bậy!" Bảo Khánh đế trừng mắt, khí thế đế vương toát ra.

"Có hơi xằng bậy, nhưng vì huynh đệ của mình, nhi thần chấp nhận rút đao tương trợ cũng không tính là chuyện lớn gì. Chẳng phải phụ hoàng thường dạy chúng con, huynh đệ phải thương yêu nhau, phải tương thân tương ái sao?"

Bảo Khánh đế không nói được gì.

Thời trẻ ông giết chóc quá nhiều, mười bốn người con của tiên đế thì có mười một người chết dưới tay ông ta, khiến cho nửa đêm nằm ngủ, ông ta thường gặp phải ác mộng.

Vì vậy, ông ta sợ nhất là con cái mình cũng sẽ huynh đệ tương tàn, nên thường răn dạy con cái phải thương yêu nhau.

Triệu Cảnh Diễm thấy phụ hoàng không nói gì thì làm ra vẻ đáng thương: "Phụ hoàng, có chuyện gì thì để ngày mai nói tiếp được không ạ? Nhi thần cực khổ cả ngày trời, bây giờ đã buồn ngủ tới mức sắp không chịu nổi nữa rồi ạ."

"Lão Bát!" Bảo Khánh đế đập tay lên mép long sàng, "Con đúng là quá xằng bậy."

"Nhi thần biết sai rồi, mong phụ hoàng trách phạt."

Triệu Cảnh Diễm bĩu môi, làm ra vẻ đáng thương, cuối cùng còn nói thêm một câu, "Nhưng mà người đừng phạt quá nặng là được ạ."

"Con…" Bảo Khánh đế tức đến râu cũng dựng ngược.

Triệu Cảnh Diễm đảo mắt, mặt dày ôm chặt hai chân Hoàng đế, "Phụ hoàng, người tha thứ cho nhi thần lần này đi, nhi thần không dám nữa ạ."

Hai đùi bị ôm chặt, Bảo Khánh đế mềm lòng, ngọn lửa lớn trong lòng đã bị dập tắt, nhưng hàng chân mày vẫn còn nhíu lại như có ý quở trách, ông trầm giọng nói: "Nghe nói con thả hai mươi tên sơn tặc còn sót lại?"

Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm chợt âm trầm, hắn ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của đế vương, nói với vẻ rất ngay thẳng: "Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần không những thả họ mà còn chiêu hàng, để họ làm thuộc hạ của con."

Bảo Khánh đế vuốt chòm râu bạc phơ dưới cằm, "Một đám sơn tặc, chiêu hàng về thì có ích lợi gì?"

"Phụ hoàng, người đời đều nói tức nước vỡ bờ. Những người này cũng có phụ mẫu huynh đệ, thân tình cốt nhục, hễ cuộc sống ấm no, tiền bạc đầy đủ, ai lại muốn đi làm sơn tặc?"

Triệu Cảnh Diễm ngừng lại lấy hơi, sau đó lời lẽ càng thêm chính trực, hào hùng: "Người ta nói, một đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy cả cánh rừng. Hai mươi người khó có thể làm nên việc gì, hai trăm người cũng chỉ là châu chấu đá xe, nhưng hai ngàn người, hai vạn người... Giang sơn của phụ hoàng há chẳng phải sẽ loạn sao?"

Bảo Khánh đế nhíu mày, ánh mắt nhìn Thọ vương mang theo sự đánh giá. Lão Bát cà lơ phất phơ này lại có thể nghĩ sâu xa như vậy, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta.

Triệu Cảnh Diễm khẽ ho một tiếng, nói tiếp: "Cho nên nhi thần mới có lòng riêng, về mặt danh nghĩa là chiêu hàng nhưng thực tế là muốn làm tan rã đám sơn tặc này, để giang sơn của phụ hoàng được bền vững ngàn năm, mãi mãi trường tồn."

Tự cổ chí kim, có bậc đế vương nào lại không muốn giang sơn bền vững. Bảo Khánh đế nghe xong, nét mặt có phần nghiêm nghị, thở dài nói: "Con có thể nói ra những lời này, có thể thấy vốn dĩ con cũng là một người thông minh, chỉ là quá mức ngang bướng. Tự ý xuất phủ trong thời gian cấm túc, vi phạm hoàng lệnh, phạt con cấm túc thêm một tháng."

Chỉ là một tháng mà thôi, Triệu Cảnh Diễm mừng rơn, cười nói: "Đa tạ phụ hoàng, nhi thần lập tức hồi phủ ăn năn hối lỗi."

"Khoan đã!"

Triệu Cảnh Diễm rụt người trở lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Phụ hoàng còn có chuyện gì ạ?"

"Con cứ cả ngày chạy đông chạy tây mãi cũng không được, hết hạn cấm túc đi Công bộ làm việc cho trẫm."

"Phụ hoàng, người muốn lấy mạng nhi thần sao, nhi thần chỉ thích ăn chơi vui vẻ, không thích…" "Câm miệng. Việc này không bàn cãi gì nữa, xéo đi!" Bảo Khánh đế ghét bỏ phẩy tay, giống như đuổi muỗi vậy.

Bộ dạng Triệu Cảnh Diễm như phải chịu nỗi thâm cừu đại hận, chỉ thiếu nước rơi nước mắt. Hắn phẫn uất khấu đầu ba cái với Hoàng đế, gương mặt u ám lui ra ngoài.

Miệng còn càu nhàu, "Hoằng Văn à Hoàng Văn, vì để huynh có được vợ mà ông đây bị hại thảm rồi. Công bộ? M* nó, ai muốn đi Công bộ làm việc chứ."

Giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của Hoàng đế rất rõ ràng. Bảo Khánh đế chỉ cảm thấy cổ họng ngứa lên, muốn chửi thề mấy câu.

Lão Bát này, chuyện mà người khác cầu còn không được, đến trong tay nó thì giống như là bị áp giải ra pháp trường vậy, Công bộ là chức quan béo bở biết bao.

Rõ ràng là hoàng tử hoàng tôn, sao ông có thể để con mình làm từ chức quan mấy phẩm nhãi nhép được, để hắn đi chính là đi làm chủ quản. Đúng là cái tên ngốc hết thuốc chữa.

Lý công công híp mắt, thầm phỏng đoán tâm tư của Hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, sớm muộn gì Thọ vương cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của của Hoàng thượng."

Bảo Khánh đế khẽ thở dài, lạnh nhạt nói: "Mong là như vậy. Truyền ý chỉ của trẫm, Thọ vương thống lĩnh Cấm Vệ Quân tiêu diệt sơn tặc, công tội triệt tiêu, cấm túc thêm một tháng, mãn hạn thì đến Công bộ làm việc."

Đôi mắt Lý công công lóe lên, cung kính đáp: "Dạ, Hoàng thượng."

Triệu Cảnh Diễm ra khỏi hoàng cung thì trời đã tờ mờ sáng, bóng trăng trên cao đã khuất dần.

A Ly đã đứng đợi trước cửa cung từ lâu, thấy chủ tử đi ra thì khoác áo choàng trong tay mình cho hắn.

"Gia, thế nào rồi ạ?"

Triệu Cảnh Diễm hít sâu, nhìn chằm chằm vào A Ly nhà mình, một lát sau mới nói: "A Ly, gia bị cấm túc thêm một tháng."

A Ly mấp máy môi, "Gia, người đừng quá đau buồn, chẳng qua cũng chỉ là một tháng thôi mà. Cùng lắm A Ly đi mời mấy vị cô nương ở Vạn Hoa Lâu về vương phủ vui vẻ với gia."

Truyện convert hay : Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Cực Hạn Liêu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio