PHẤN MẶC ĐĂNG TRÀNG*
*Phấn mặc đăng tràng: bôi mày vẽ mặt lên sân khấu, nghĩa bóng chỉ châm biếm những kẻ xấu xa, kém cỏi chỉ cần đánh bóng tên tuổi, tô vẽ thành tích ra là có thể tham gia chính trị.
"Dạ, tiểu thư!" Tiền Phúc nghiêm túc nghe lời dặn dò.
Tuy Tiền, Thịnh là hai nhà nhưng thực ra lại tình như một nhà. Ông xem con trai của Thịnh gia cũng như con cháu của Tiền gia vậy. Lần trước, nếu không phải tiểu thư ngăn lại thì dù thế nào ông cũng sẽ không để Thịnh Phương đi.
Không đúng, tiểu thư nói gặp cậu ấy ở trên núi, Tiền Phúc giật mình vội hỏi: "Tiểu thư, cậu ấy... cậu ấy…"
"Huynh ấy làm sơn phỉ."
Tiền Phúc ngã phịch xuống đất, nét mặt đau khổ.
Thịnh gia cả nhà trung liệt, con trai uống băng đạp tuyết, tắm máu giặc, hoặc da ngựa bọc thây, hoặc chôn xương ngoài biên ải, hoặc công thành danh toại, nhưng không có một người nào đi làm cướp làm giặc cả.
"Tiểu thư…" Tiền Phúc không kìm được muốn gào khóc thất thanh, không vì ai khác mà là vì Thịnh Phương.
Thanh Hoàn chua chát, lại nói tiếp: "Phúc bá, co được giãn được mới là điều mà đại trượng phu nên làm. Hôm nay bị bức ép làm cướp, ngày sau nói không chừng sẽ đuổi địch ngàn dặm."
Tiền Phúc lau nước mắt, nói: "Tiểu thư nói phải. Chỉ là lão nô nghĩ tới Đại gia Thịnh gia, Thịnh tướng quân khí khái chính trực, bảo đao chói lòa dũng mãnh, cuối cùng…"
"Cuối cùng không chết dưới tay địch mà lại bị người mình tính kế, thủ cấp treo trên tường thành, bị gió dập mưa vùi, bị thóa mạ phỉ báng, thanh danh bị hủy trong phút chốc."
Nước mắt rơi từng giọt, Thanh Hoàn đau đớn, "Phúc bá à, đột nhiên ta cảm thấy, ta không đợi được mười ngày nữa." Cô khẽ thở than.
"Tiểu thư, có cần nô tài đi tìm cậu ấy ngay bây giờ không?"
"Không cần đâu."
Không khí trong phòng dần lắng lại, chủ tớ hai người nhìn nhau không nói gì.
Một hồi sau, Thanh Hoàn mới lên tiếng, "Có phải hôm nay tiền trang khai trương không?"
Tiền Phúc liền trả lời: "Đúng là hôm nay khai trương, vừa sáng sớm Thất gia đã đến đó rồi."
Thanh Hoàn mỉm cười nói: "Một bên tiền trang, một bên Công bộ, xem như tên này đã hoàn toàn phấn mặc đăng tràng một cách triệt để rồi."
Lúc này Triệu Cảnh Diễm vừa mới ngủ dậy, được các nô tì xinh đẹp hầu hạ dùng một bữa cơm thịnh soạn, vừa uống xong một ly trà xanh thì có trưởng sử quan của vương phủ đích thân vào bẩm báo.
"Vương gia, có khách đến."
"Ai?" Triệu Cảnh Diễm vẫn chưa ngước mắt lên.
Trưởng sử quan khom mình đáp: "Hai vị Thị lang Công bộ và cả người của Sử bộ, Lễ bộ cũng đến, vương gia thấy thế nào?"
"Có mang quà cáp tới không?" Triệu Cảnh Diễm nhấc chân lên, một nô tì xinh đẹp tinh ý cầm đồ đấm bóp lên đấm chân cho hắn.
"Hồi bẩm vương gia, người đến đã lén ra hiệu, đều có quà cáp ạ."
Triệu Cảnh Diễm ngước mắt nhìn nô tì trước mặt, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng.
Trong buổi triều sáng, Hoàng thượng vừa mới hạ chỉ, đám người này liền không quan tâm việc hắn còn đang bị cấm túc, giống như chó ngửi được mùi xương mà chạy tới đây rồi.
Triệu Cảnh Diễm siết chặt cán quạt trong tay, cười mà như không, nói: "Nếu phụ hoàng đã đem tiền đặt ở trước mặt bản vương, nếu bản vương không nhận, há chẳng phải sẽ phụ tấm lòng của phụ hoàng sao."
Trưởng sử quan cười nói: "Vương gia nói rất đúng ạ."
"Từ lúc phủ Thọ vương này thành lập đến nay, chưa bao giờ náo nhiệt đến như vậy. Người đâu, thay quần áo cho bản vương, bản vương phải phụng chỉ tiếp nhận tiền hối lộ."
"Dạ, vương gia." Trưởng sử quan nghĩ tới có tiền vào túi thì mặt mày tươi như hoa.
"A Ly đâu?"
Trưởng sử quan liền nhỏ giọng nhắc hắn: "Chẳng phải vương gia để hắn xuất phủ làm việc rồi sao?"
Triệu Cảnh Diễm vỗ trán nói: "Sao bản vương lại quên chuyện này nhỉ. Ôi, hôm nay hắn bận rộn như vậy, ngày mai trong Kinh thành chắc sẽ náo nhiệt đây!"
Đêm đen đến hẹn lại lên.
Thanh Hoàn vừa nghênh đón hai vị khách không mời mà đến. Cô nhìn cô gái đang khóc sướt mướt trước mắt mà kinh ngạc, mới chỉ mấy ngày không gặp mà Nhị tỷ đã ốm như vầy rồi.
Cô cười khổ, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về Sử Tùng Âm.
Sử Tùng Âm trừng cô, dịu dàng nói: "Đại tẩu đừng khóc nữa, khóc nữa là nước mắt ngập cả Tưởng gia luôn đấy."
Lục Chỉ Vũ thút thít, ngừng khóc, nói: "Một đêm qua, trái tim của ta như treo lơ lửng, rời Kinh thành mới mấy năm mà không ngờ trị an trong Kinh thành đã kém tới mức này, ngay cả một nơi như chùa Diên Cổ cũng có cướp xuất hiện."
Ngân Châm vừa bưng canh sâm đi vào thì nghe lời này, không nhịn được mà nói một câu chua loét: "Đại thiếu nãi nãi à, tiểu thư nhà ta là do bị người ta nhớ nhung đấy ạ."
Hai chị em Lục Chỉ Vũ ngạc nhiên, liền lệnh cho Ngân Châm kể rõ sự tình. Ngân Châm đang ôm cả bụng oán hận không có chỗ giải tỏa, càu nhàu kể đại khái mọi chuyện.
Sử Tùng Âm nghe xong thì tức đến nỗi mặt đỏ gay, hô hấp bỗng dồn dập.
Thanh Hoàn thấy tình thế không ổn liền trách mắng: "Nhiều chuyện, mau rót ly trà ấm cho Tùng Âm đi."
Vì nói chuyện gấp gáp nên Thanh Hoàn lại ho khù khụ, vừa ho là vết thương trên ngực lại bị ảnh hưởng. Cô ngã ra giường, đau đớn, hít sâu.
Ngân Châm hoảng tới mặt trắng bệch, không biết phải làm thế nào. Lục Chỉ Vũ dù sao cũng là một người có kinh nghiệm, lệnh cho Ngân Châm bưng trà, còn mình thì vuốt lưng thuận khí cho Thanh Hoàn, nhưng miệng vẫn oán trách.
"Triệu Hoa Dương này đúng là quá độc ác. Chẳng qua là muội có được một mối hôn sự tốt đẹp, vậy mà bà ta đã không chấp nhận nổi rồi, đúng là người đàn bà độc ác."
Thanh Hoàn vuốt lồng ngực nhói đau của mình, khẽ nói: "Nhị tỷ, Tùng Âm, hai người không cần lo lắng, chúng ta cứ chờ mà xem."
Lục Chỉ Vũ bưng canh sâm trên bàn lên, cầm muỗng thổi cho nguội bớt rồi đút cho Thanh Hoàn.
Thanh Hoàn uống canh sâm: "Nhân sâm trăm năm, ở đâu ra vậy?"
Ngân Châm làm cho tiểu thư tức giận nên không dám nhiều chuyện, vô cùng cẩn thận nói: "Hồi bẩm tiểu thư, là lão tổ tông phái người mang đến ạ."
Lục Chỉ Vũ nghe vậy thì mỉm cười, "Lão tổ tông đúng là rất thương muội đấy. Ngân Châm à, đưa Tùng Âm đi dạo trong viện đi, ta và tiểu thư nhà ngươi có chuyện muốn nói."
"Đại tẩu, có chuyện gì không thể để cho muội nghe sao?" Sử Tùng Âm vừa nghe thấy mình bị đuổi đi thì rất bất mãn.
Lục Chỉ Vũ nói: "Tùng Âm nghe lời, lát nữa muội muốn đi đâu Đại tẩu cũng sẽ không cản muội."
"Thật sao, vậy hôm nay muội muốn ngủ cùng với Thanh Hoàn."
"Xằng bậy, muội ấy đang bệnh, bên cạnh chỉ có một mình Ngân Châm hầu hạ đã không nổi rồi. Đợi muội ấy đỡ bệnh rồi muội lại đến chơi."
Thanh Hoàn vô lực nói: "Sử Tùng Âm, ta và Nhị tỷ nói chút chuyện riêng tư mà muội cũng ganh tị nữa sao, muội thật là không có tiền đồ gì cả. Muội ra ngoài đi dạo trước đi, lát nữa ta cũng có chuyện riêng muốn nói với muội."
Sử Tùng Âm nào có giận thật sự, cô rất rõ Đại tẩu đuổi cô ra ngoài là vì không muốn để cô nghe thấy những chuyện đau đầu, thể trạng của cô không cho phép cô được tức giận. Cô làm mặt quỷ rồi cùng Ngân Châm rời đi.
Người đã đi rồi, nhưng Lục Chỉ Vũ cứ muốn nói rồi lại thôi.
Thanh Hoàn biết Nhị tỷ muốn hỏi điều gì, lời đồn đại bên ngoài nhiều như vậy, liệu Tưởng gia có để ý tới việc cô bị cướp bắt đi hay không, có định hủy hôn hay không...
Cô thẳng thắn nói ra: "Nhị tỷ không cần lo lắng, hôn sự của muội và Tưởng Thất gia chẳng qua chỉ là kế tạm thời mà thôi."
Lục Chỉ Vũ giật mình vội hỏi: "Tại sao vậy?"
Thanh Hoàn nhỏ giọng kể hết mọi chuyện xảy ra trong những ngày này, chuyện có thể nói cô đều kể cho Lục Chỉ Vũ nghe.
Lục Chỉ Vũ nghe xong thì chau mày, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Muội là một người thông minh, lại nhìn nhận sự việc rất thấu triệt. Tưởng Hoằng Văn này, lúc tỷ vẫn còn ở trong Kinh thành cũng biết một hai, hắn không phải kẻ xấu xa như bên ngoài đồn đại đâu…"
Thanh Hoàn biết cô muốn nói điều gì, liền nói: "Nhị tỷ đừng nói thêm nữa, bất kể việc gì cũng phải tính toán kỹ càng, muội chỉ muốn mỗi một bước đều thật chắc chắn mà thôi."
Lục Chỉ Vũ biết cô là một người có chủ kiến, biết rõ bản thân muốn gì. Sau khi suy đi nghĩ lại mấy bận, cô ấy đành giấu đi những lời định nói ở trong lòng.
Thanh Hoàn cầm tay Lục Chỉ Vũ, cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh của cô ấy, đau lòng nói: "Nhị tỷ, xảy ra chuyện gì mà sao tỷ lại ốm đi nhiều như vậy."
Lục Chỉ Vũ chưa bao giờ giấu cô, nghe cô hỏi liền rơi nước mắt, "Lại bị muội nhìn ra rồi. Đại tỷ... đã đi rồi."
Ánh mắt Thanh Hoàn chợt lạnh, kiếp trước cô và Đại tỷ Lục gia không thân thiết lắm nhưng đột nhiên nghe tin tỷ ấy qua đời cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
"Tại sao muội không nghe được tin tức nào cả?"
"Tất cả đều do người trong cung lo liệu, không ai can thiệp được." Lục Chỉ Vũ đáp mà mắt ngấn lệ.
Thanh Hoàn cười lạnh. Đương nhiên là không can thiệp được, đừng nói là Thái tử phi mà ngay cả Thái tử bị giam giữ sáu năm kia chết thì e rằng tin tức cũng chỉ lan truyền trong hoàng thân quốc thích mà thôi.
"Tỷ ấy... được chôn ở nơi nào?"
Lục Chỉ Vũ khóc nói: "Lấy danh nghĩa là Thái tử phi, nhưng chôn ở núi Hoàng Hoa."
Thanh Hoàn ngạc nhiên. Núi Hoàng Hoa không phải là lăng tẩm hoàng thất mà là nơi chôn những người có tội trong hoàng tộc tông thất. Nhưng lại lấy danh nghĩa là Thái tử phi... Một dòng nước lạnh dội thẳng từ trên đỉnh đầu, thấm vào tận tâm can, xương cốt, tứ chi của cô cũng trở nên lãnh lẽo.
Cô liền hỏi lại: "Đây là chủ ý của ai?"
Lục Chỉ Vũ khẽ đáp: "Là khẩu dụ của Hoàng thượng."
Thanh Hoàn suy nghĩ một lúc mới nói: "Đúng là không thể nào ngờ được."
Lục Chỉ Vũ cũng cảm thấy như vậy: "Trong phủ cũng vì chuyện này mà cảm thấy đau đầu, không thể nào đoán được hàm ý của vị kia là sao."
Thanh Hoàn xoa ngực, từ tốn nói: "Đoán không ra thì không cần đoán nữa, cũng đỡ bận lòng. Tỷ hãy an ủi lão gia và lão phu nhân, phú quý có số sống chết do trời, Đại tỷ khổ cực nhiều năm, lần này cũng xem như được giải thoát."
Lục Chỉ Vũ nghe lời này cũng cảm thấy thông suốt, nước mắt mới dần ngừng rơi, "Hai người già đều ngã bệnh, phụ thân vừa nghe Đại tỷ qua đời còn nôn ra máu. Nếu không phải muội gặp chuyện thì ta còn đang muốn mời muội đến chẩn mạch cho người nữa đấy."
"Sao tỷ lại không nói sớm?" Thanh Hoàn oán trách.
Lục Chỉ Vũ lắc đầu, "Muội nào biết được, vì Đại tỷ qua đời, trong cung sợ phía chúng ta làm ầm ĩ nên tăng thêm binh sĩ ở bên ngoài phủ, ra vào không tiện. Phụ thân nói nhiều một việc không bằng ít một việc, chỉ đành nhẫn nhịn mà thôi." Thanh Hoàn tức giận cười lạnh nói: "Vậy mà nhà tỷ cũng nhẫn nhịn được. Chỉ là mời đại phu đến khám bệnh thì có thế gây ra chuyện lớn gì chứ. Lát nữa ta sẽ bảo Tiền Phúc đến phủ. Về sau, mỗi mùng một, mười lăm, muội sẽ phái người đến phủ bắt mạch cho mọi người."
"Thanh Hoàn."
Lục Chỉ Vũ khóc không thành tiếng: "Người có thể không kiêng kị, nhiệt tình thăm hỏi chúng ta cũng chỉ có mỗi muội thôi. Người khác còn tránh không kịp ấy chứ."
Thanh Hoàn lại cười mỉa mai, "Nhị tỷ bảo người trong phủ chống mắt lên nhìn cho rõ bản mặt của những kẻ tránh còn không kịp đấy đi, chờ đến khi trong phủ vực dậy rồi, chúng ta phải hung hăng mà mỉa mai lại."
Lục Chỉ Vũ than thở: "Còn có thể vực dậy thế nào đây, có thể bảo vệ cho cả nhà được bình an đã là may mắn lắm rồi."
Thanh Hoàn nghe thế thì lắc đầu nguầy nguậy, ngẫm nghĩ rồi nói: "Đại tỷ đi rồi, vậy ai sẽ chăm sóc cho con trai và con gái của tỷ ấy?"
"Không có người chăm sóc, chỉ có vài hạ nhân trung thành chăm nom mà thôi."
Lục Chỉ Vũ nghĩ tới cháu trai, cháu gái còn nhỏ mà phải sống trong nơi mịt mù, tăm tối rồi chịu khổ chịu cực như vậy, trong lòng lại đau như cắt, nước mắt vừa ngừng rơi lại chảy xuống.
Thanh Hoàn ngoảnh mặt qua, ánh mắt u ám nhìn trần nhà điêu khắc hình hoa, bỗng cảm thấy cả người mệt mỏi.
Một hồi sau cô mới thản nhiên nói: "Lát nữa muội sẽ bảo Ngân Châm âm thầm đưa mười vạn lượng qua đó."
Lục Chỉ Vũ ngạc nhiên, "Muội định làm gì vậy?"
Truyện convert hay : Đô Thị Ma Tôn Nãi Ba