Thời gian hai ngày không dài cũng không ngắn… Tiểu Thất và đám Man Huyết Tử đã trở lại Ma Vực sau mấy ngày rỗi hơi chạy long nhong bên ngoài, đối với hắn là như vậy còn đám thuộc hạ thì lại khác, bọn chúng đã được ăn một bữa no, lại chứng kiến có một người một mình đánh lại bốn tên Tử Giác Đầu, thú tộc mạnh nhất ở đại lục của yêu giới.
Đi theo thủ lĩnh mới có cái ăn, đáng mừng là người lại quyết định trở lại Ma Vực, một trận đánh xuống dưới, như vậy khi có được Ma Khí thì bọn chúng không phải lo cái ăn nữa… trở thành thuộc hạ của Ma Quân Vực chủ, nhân vật lợi hại nhất của Đại Lục
Có được Băng Yêu làm “phiên dịch viên” có thể truyền đạt lại ý của Tiểu Thất, nhưng bọn chúng không hề biết rằng hắn đang có ý định phá hủy pháp bảo ma thần.. nguồn ma khí sẽ bị cắt đứt. Hi vọng của bọn chúng cũng bị mất theo
…
Cửa vào ma vực vẫn còn đó, hai tên Tử Tác đầu thấy Tiểu Thất trên người khoác da lông của đồng loại, lại dẫn đầu một đám Man Huyết Tử... Hắn cũng có tư cách đi xuống… nên không có ngăn cản, kẻ đi xuống được có sống được hay không lại là việc khác
Sự việc cũng giống mấy ngày trước khi hắn mới đến đây, cũng là một đám yêu nhân bị trói bằng dây xích được áp giải xuống phía dưới. từ khi biết là yêu nhân là dạng nửa người nửa thú hắn không cảm thấy hiếu kỳ nữa. Và khi thấy bị hành hạ hắn cũng chẳng thấy có cảm giác gì… Nơi này làm gì có nhân tính, hắn cũng không rảnh rỗi mà cứu người dưng…
“Ô Thác Đạt đó là người đã cứu ta ”
“Hắn là thủ lĩnh đám Man huyết tử, đừng lại gần hắn”
“Nếu không phải do ngươi bảo quay lại cứu hắn, thì có lẽ hôm nay chúng ta đã không bị lỡ thời gian, mà thoát khỏi tay bọn Tử Giác Đầu. Giờ ngươi thấy rồi đấy… hắn là kẻ cầm đầu Man Huyết Tử”
“ Ta bị ngươi hại rồi… “
“Châu Sa… “
Tiểu Thất nhìn qua một hốc đá có mấy song sắt, đám yêu nhân này quen hắn sao? Chắc mình nghe nhầm, việc chính vẫn là xuống phía dưới. Mà có lẽ khá là lâu đây
Nơi này rất ấm, do lượng nhiệt từ phía dưới tỏa ra. Càng đi xuống càng nóng, một dãy cầu thang dài chạy vòng quanh dẫn xuống phía dưới. Mỗi trạm dừng chân đều có nhiều có một hành lang dài dẫn đến các hốc đá. Phía bên trong là các thú tộc, yêu nhân đang không ngừng phát ra những tiếng động kỳ quái, không phải là đau đớn mà là phấn khích.
Nếu so sánh phía trên là khán đài thì tầng cuối cùng, cũng là nơi nóng nhất được coi là sân khấu. Nơi này không có cầu thang đi xuống, những kẻ muốn xuống thì đều có cách là nhảy, ngay giữa mỗi tầng là một khu võ đấu bằng phẳng được nối với mép vực bằng một sợi dây xích dài, nếu không cẩn thận có thể rơi xuống dòng nham thạch
Tầng dười cùng cũng là nơi của Ma Quân Vực Chủ, một nhân vật thần bí mà hắn vẫn chưa gặp và cũng chưa được xuống tận đấy. Ma Vực có tầng, hắn đang ở tầng trên cùng… chỉ khi nào khiêu chiến được các thế lực ở tầng dưới mới có thể đi xuống.. chỉ khi nào đến được tầng cuối mới có tư cách “ nhận ma khí” từ Vực chủ
Cũng may mắn là khi hắn đi xuống, không phải khiêu chiến một thế lực nào ở tầng mười, nên dễ dàng có được một hốc đá làm chỗ ở… Theo quy định thì lâu nhất là ngày phải ra khiêu chiến, không thì cũng chẳng còn đường lui phải chịu hình phạt của Ma Vực, hình phạt này cũng chưa ai còn sống mà biết nó là gì? Cho đến giờ vẫn còn là một bí mật
Tầng nếu không có thế lực mới đi vào ma vực thì sẽ không phải bị khiêu chiến, nhưng phải chủ động đi khiêu chiến. Mỗi ngày sẽ có thức ăn từ một tòa tháp được đưa tới… đó là thịt của một tộc nào đó xấu số ở bên ngoài, các thế lực thua cuộc trong các trận khiêu chiến. số lượng tùy vào thế lực đang ở tần nào, tầng là ít nhất.
Năm ngày đủ thời gian để hắn suy tính và tôi luyện lại một chút bản lĩnh.
Thực ra là hắn tránh phải tiếp xúc với huyết nhục, loại thức ăn được mang tới. Tuy có Băng yêu ở cạnh nhưng hắn cũng phải nín thở khi mấy tên Tiểu Quỷ kéo thức ăn đi tới, Đám Thuộc hạ thì mừng ra mặt, còn hắn thì khá là khổ sở. Một khi đã bước vào thì khó mà đi ra, cả phần lối vào là một hàng dài Tử Giác Đầu đang xếp kín lối đi, canh gác nghiêm ngặt còn hơn cả bên ngoài kia. Hắn nhận ra một điều càng to xác thì địa vị càng thấp. Tên cầm đầu bọn lính gác trông không lớn hơn hắn là bao nhiêu, nhìn Tiểu Thất không mấy thân thiện
Ngày tháng còn dài, nơi này nhìn từ bên ngoài thì cứ như là thiên đường chỉ muốn đi vào chứ không muốn đi ra. Thực tế là không ra được, Nếu không muốn nằm trên bàn thức ắn của kẻ khác thì chỉ có con đường đi đến tầng dưới cùng có được ma khí trở thành thuộc hạ của Vực Chủ
“ Mình chơi dại rồi… Băng Yêu là yêu tinh nó chạy khỏi đây thì dễ còn bản lĩnh phi hành thì ta lại chưa có”
Cảm giác này sao giống như khi hắn đâm đầu vào võ hội như vậy, cũng là đâm đầu vào chỗ nguy hiểm. Tưởng chỗ này náo nhiệt hóa ra không phải, chỉ có đi mà không có về. Lần này chạy không thoát
Tự nhiên hắn cảm thấy nghi ngờ tất cả mọi thứ xung quanh, có phải hắn đang hoảng loạn không? Băng yêu có phải lừa hắn đến chỗ này… Thực lực như vậy liệu có thể đi xuống võ đài cuối cùng