Đã không gặp Tiêu Dật Phong vậy thì Hắn đi Như Ý Lâu trả đổ cho người ta rồi nói lại sau cũng được. Tiện thể vào đó cũng cắt được cái đuôi phiền phức này. Như ý Lâu mấy ngày nay đông khách lạ thường. Lữ Khách từ nơi khác đến cũng ham chút của lạ. Dị nhân kỳ sỹ cũng không ít người khoái loại hưởng thụ này. Trời cũng đã xế chiều chút nữa thôi là người đi vào nườm nượp, bên trong bận rộn khó nói chuyện.
“ Vậy mà ta cứ nghĩ ngươi nhàm chán, không ngờ cũng là một nam nhân, thích đến những nơi phong nguyệt thế này a.”
“Nơi ta đến không có sạch sẽ gì, Tiểu Thư xin hãy về đi”
Tiêu Dật Hồng khanh tay cố gắng ưỡn ngực ra, chua ngoa nói
“Không sạch sẽ sao? Vậy ta càng muốn xem”
Ngẫm lại chác cũng chỉ mạnh miệng thế thôi, chắc đi vào rồi cũng sẽ chạy lao ra ngoài như Tiểu Hà thôi. Tiểu Thất khẽ mỉm cười rồi đi vào trong, chỉ có lác đác vai người thôi, vì vẫn chưa tối hẳn người ta chỉ thích đến nơi này vào ban đêm thôi.
Tú bà nhìn thấy người vào liền chạy tới cười nói một hồi
“ Đại nhân sao người đến sớm vậy, Các cô nương vẫn còn đang chuẩn bị…Ngài đợi một lát “
“Ta không có đến uống rượu”
Tú bà nhìn sang nữ nhân đằng sau, đánh giá một lượt
“Nữ nhân không có vào đây để vui đùa a. Không lẽ muốn gia nhập vào Như Ý lâu sao?”
Tiểu Thất vội cười đáp một cách gian xảo
“Đúng vậy ta muốn bán người này, Bà xem có đáng giá không?”
Tú bà lượn một vòng quanh nữ nhân, sờ nắn một chút rồi kết luận
“Tuy chưa phát dục hoàn toàn, nhưng vài năm nữa là khiến nam nhân Bạch Thành phải điên đảo… bạch kim là một giá hời rồi đấy”
Tiểu Thất thầm cười, bán một người còn không bằng một tài liệu yêu thú. Nhưng chưa vui mừng được lâu thì một bàn tay nắm lấy tay hắn nhéo một cái. Làm hắn đau nhói
“Ai cho phép ngươi mang ta đi bán..
Hướng lại phía tú bà ưỡn ngực nói
“…Hắn ta đùa đấy, chúng ta đang muốn tìm một chỗ, kín đáo và tâm tình một chút…Bà đi thu xếp đi”
Quay sang Tiểu Thất, nữ nhân nở nụ cười tỏ vẻ khiêu khích” Muốn chơi xỏ ta, ngươi còn non lắm”. Không ngờ Tiểu Thư còn mặt dày đến mức đó. Tiểu Thất chỉ lắc đầu cười khổ đưa cho Tú bà một túi tiền
“Đừng để ý những lời vừa rồi… ta đến gặp Phụng Nghi có chút chuyện”
“Hay là chờ thêm chút đi, chắc giờ này son phấn cũng sắp xong rồi”
Tiểu Thất xua Tay
“Ta không có để ý, ta gặp một lát rồi về thôi, không có nán lại đâu”
Vẫn như lần trước, là lầu ba phòng cuối tú bà đưa đưa đến cửa rồi lại đi xuống. Tiểu Thất ngo nghiêng xung quanh, rồi ngoảnh lại. Thái độ của Tiêu Dật Hồng không có chút không bình thường, cứ nhởn nhơ như đã từng đến những nơi như thế này.
“Tiểu thư, Ta có chuyện riêng phiền người ở ngoài chút?”
“Ngươi thật là, dẫn nữ nhân tới chỗ này rồi bỏ người ta lại bên ngoài là có ý gì”
Nữ nhân này thật sự nghiêm túc?
“Ta đi vào cũng được, đứng ở ngoài ngại chết”
Ngại sao? Đi vào trong này mà vẫn nói là ngại sao?
“Ta chỉ nhìn thôi, không có làm gì đâu..”
Vậy là làm khó hắn rồi, cũng may là hắn không phải đến đây vui chơi. Nếu không thì rất dễ cụt hứng. Mở cửa phòng hai người chậm rãi đi vào, Bày trí vẫn như vậy không có gì thay đổi, Nữ nhân đang ngồi bên bàn kẻ lại lông mày chải lại mái tóc, Thấy người đi vào không chút ngạc nhiên, bình thản chào hỏi
“Công tử đợi một lát Phụng Nghi sửa soạn một lúc rồi sẽ ra ngay”
Tiểu Thất quay sang ra hiệu Tiêu Dật Hồng ra hiệu cho nàng ngồi xuống. Vẻ Mặt của hắn rất nghiêm túc khiến nữ nhân có cảm giác không nên làm trái lời hắn. Trong lúc nhất thời tự nhiên thấy tên hạ nhân này có vẻ thần bí, pha chút nam tính.
Phụng nghi cũng không để đợi lâu, lả lướt đi tới. Vẻ mặt có chút vui mừng khi nhận ra Tiểu Thất.
“Là Huynh sao lâu lắm mới thấy đó nha. Còn vị này là…”
Tiểu Thất cũng chẳng buồn trả lời, đối với những người này không nên qua lại nhiều
“Ta có mang hai kiện đồ vật tới. Cô xem qua rồi bảo với Nhị Thiếu gia một tiếng”
Tiểu Thất xoay người lấy ra U Linh Bảo Giám và Thủy Tinh Châu, đặt lên bàn. Vẻ Mặt Phụng Nghi có chút tươi, trong lòng mừng thầm. Không chỉ vậy Tiêu Dật Hồng cũng có chút biến sắc, đối với hai đồ vật này hiển nhiên cũng có chút hiểu biết. Nhưng không thể biểu lộ ra quá nhiều, nên nhớ giờ đang mang thân thể người khác không thể để lộ thân phận thật
“Đúng là hai đồ vật này… Huynh vất vả rồi”
“Vậy là ta xong việc rồi, Cáo từ”
Thấy Tiểu Thất đã đứng lên Phụng nghi cũng chẳng buồn để ý đến Tiêu Dật Hồng, vội chạy lớn ôm lấy gã nỉ non
“Huynh giúp ta việc lớn như vậy, Phụng nghi không biết lấy gì báo đáp, Tối nay để Phụng nghi hầu hạ người”
“Đây chỉ là nhiệm vụ, không cần đền đáp”
Bàn tay khẽ sờ lên khuôn ngực nam nhân, cả người gáp sát vào lưng Tiểu Thất, giả bộ nức nở
“Chắc huynh cũng đã biết ta có thận phận gì. Người như chúng ta chỉ biết chốn chui chốn lủi, bị người khác truy sát. Bất đắc dĩ ta mới phải chạy đến đây. Huynh có thể lưu lại, kể tình hình bên đó một chút được không“
Tiểu Thất trả lời luôn
“Tất nhiên là không. Ta không muốn dính dáng gì đến người của Ma Môn”
Phụng Nghi bỏ tay ra khỏi Tiểu Thất, Thái độ thay đổi ngay lập tức. Vốn Muốn trêu đùa nhưng mất hứng rồi, đồ vật đã có còn người thì sớm muộn cũng gặp lại thôi
“Nếu người đã nói vậy ta cũng không giữ”
Tiểu Thất đi rồi nhưng Tiêu Dật Hồng chưa có đi. Phụng Nghi quay lại nhìn thấy bộ dạng chăm chú có chút hoài nghi, lạnh nhạt nói
“Người cũng biết hai đồ vật này sao?”
Tiêu Dật Hồng ấp úng
“Không, không có chỉ là hiếu kỳ một chút thôi”
Phụng Nghi thấy người này chắc chắn đang dấu gì đó, dù chưa gặp qua nhưng khí tức phát ra có chút quen thuộc. Đây là bảo vật của ma môn nếu nhận ra được thì thân phận không có đơn giản
“Là nữ nhân mà cũng vào chốn này xem ra có chút không bình thường?”
Tiêu Dật Hồng thôi ngắm nhìn đồ vật quay lại phía nữ nhân. Người này tất nhiên nàng biết, là một cao tầng trong Huyết Diện Hắc Y đường. Vậy mà lại ở chốn này gặp gỡ nam nhân, có chút không hợp đạo, nhất định là có việc gì đó. Lại thu hai kiện đồ vật này … hừ
“Phụng Nghi, ngươi cũng là nữ nhân mà, ngươi ở được sao ta không ở được”
Phụng nghi thoáng kinh ngạc, cách xưng hô này …
“Hình xăm của tên lúc nãy cũng là do ngươi làm?”
Nhìn nữ nhân lại đang đi lòng vòng xung quanh. Phụng Nghi có chút suy nghĩ về con người này…
“Ngươi tính kế một nam nhân lặn lội từ Bạch Thành đến Thiên Phổ, bảo hắn mang về hai kiện đồ vật U Linh Bảo Giám và Thủy Tinh Châu, ngươi cũng có chút mạo hiểm quá đi”
Phụng Nghi suy tính một hồi rồi nói
“Ngươi là ai? Sao lại biết nhiều như vậy”
Tiêu Dật Hồng khẽ vận một luồng khí, Một làn khói trắng bốc ra từ ban tay. Như muốn biểu lộ thân phận của mình
“Loại khí công này…Ngươi là Bách Diện”
Nhìn lại một hồi, khí tức người này phát ra đúng là người đó rồi
“Không ngờ ngươi lại có ngày đoạt xa được thân thể nữ nhân, Thiêu Hồn thuật cũng lợi hại quá nhỉ?”
Tiêu Dật Hồng đi lại gần Phụng Nghi đôi tay sờ soạng nữ nhân trước mắt, Ghé sát lại gần nói
“Cũng có chút cơ duyên mới đoạt được…Giờ nói cho ta nghe, Ngươi đang suy tính điều gì… “
Đã biết được thân phận đối phương, Phụng Nghi cười một cách gian trá
“Ngươi… không cần phải biết…”
“Ta cũng là một người trong Huyết Diện Hắc Y đường, cũng nên biết mới phải”
Phụng Nghi cũng ngoái lại nghi ngờ nói
“Ngươi làm gì còn hình xăm, Lần này đoạt xá thành công, ta cũng nghĩ ngươi hãy nhân cơ hội này mà rời khỏi ma môn đi. Người khác có muốn cũng không được”
“Người nói cũng phải, Ta chỉ tò mò về số phận tên nam nhân xấu số, bị ngươi gài bẫy”
Phụng Nghi cười dài đầy ma mị
“Tên bán nam bán nữ nhà ngươi lại có lúc quan tâm đến người khác sao… hừ.. Ngươi sẽ sớm biết thôi”