Thố Vương Tiên Lộ

chương 87: dạo bước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Càng đi sâu vào Băng Phong Chi Cực trời càng lạnh hơn, gió rít từng cơn kèm theo tuyết rơi giữa nền trời xám xịt làm chùn bước nhân loại đi không ít. Khoản không gian trước mặt là những đụn tuyết trắng mấp mô che khuất tầm nhìn không ít. Quả thật rất dễ làm người ta bị lạc nơi đây, Đúng là nơi này không nên dành cho nhân loại

Tiểu Thất cõng trên lưng nữ nhân, cân nặng của hai người làm chân của hắn lún sâu quá đầu gối, chậm rãi tiến về phía trước làm hắn có chút suy nghĩ, “ Mình có phải một tên ngốc không?...Mình đang làm gì giữa chốn này vậy?” ngẫm lại thì hắn đang đi tới chân trời góc bể mà người ta vẫn thường nói, Một nơi chỉ có bậc di nhân mới đi tới nơi này. Còn phàm nhân như hắn chắc là những người đầu tiên.

Giữa đường không được phép nghỉ ngơi quá lâu vì tuyết sẽ chôn vùi họ mất, khi tỉnh dậy thì chẳng còn biết phương hướng nữa. Địa hình trước mặt luôn biến đổi, nếu muốn đi đến nơi đó thì đôi chân của họ không được quay sang hướng khác, ánh mắt cũng chỉ được nhìn về một hướng

Sau khi ngủ dài tầm một ngày, sau khi bị Tiểu Thất cắn, nữ nhân đã tỉnh trở lại. Nhìn không gian xung quanh, thầm cảm nhận cơ thể mình, giờ này đã có chi giác giở lại. Nữ nhân chợt mở lời phá vỡ sự im lặng

“ Đại nhân. cho tiểu nữ xuống đi”

Tiểu Thất thoáng ngừng lại tự hỏi có phải hắn bị ảo giác

“hình như tiểu nữ có thể đi lại được rồi”

Đôi tay nhỏ nhắn đang ôm lấy cổ hắn và đôi chân của nữ nhân khẽ cựa quậy. Tiểu Thất vội thả người xuống trong lòng có chút vui mừng pha lẫn hiếu kỳ

“Ngươi đi lại được rồi?”

Bước chân đầu tiên có vẻ lảo đảo nhưng dần dần ổn định, nữ nhân chậm rãi đi về phía trước thêm vài bước, vung vẩy đôi tay đảo mắt nhìn quanh, khẽ hít một hơi dài thỏa mãn. Sau ba năm cuối cùng cũng có ngày đứng được trên đôi chân, đây chính là tự do. Một cảm giác vui sướng ập đến, nữ nhân không tự chủ được nhảy lên mấy cái

Tiểu Thất nở nụ cười khuôn mặt vẫn đờ đẫn, chuyện này là sao? Tự nhiên nàng lại có thể tự do đi lại, do hắn cắn nên như vậy hay là băng Thạch trong người nàng tại nơi lạnh giá như chỗ này lại phát sinh việc gì đó kỳ quái. Mà nhìn nữ nhân như vậy hắn cũng vui mừng, nhưng có chút tiếc nuối, hết người trên lưng giữ ấm rồi. Không biết người có băng thạch trong người có thấy lạnh không còn hắn thì thấy sau lưng có phần trống vắng rồi đây

“Đại nhân, tiểu nữ đi lại được rồi”

Nữ nhân cười tít mắt chạy lại chỗ Tiểu Thất nắm lấy tay hắn, và hình như cũng lan truyền niềm vui sang cho hắn vậy, Tiểu Thất mỉm cười

“Chúc mừng ngươi “

Nhìn nữ nhân như vậy hắn cũng có chút nghi ngờ, nàng đã khỏi hẳn chưa hay chỉ nhất thời mà thôi. Địa phương này có lẽ khác biệt nên cơ thể nàng sinh ra dị biến, nếu quay về thì lại tái phát thế chẳng phải nhọc công sao. Hắn lại đang đi đến tận cùng của đại lục không dễ quay về lúc này được, chưa biết có gặp được lão tổ hay không nhưng quyết định cuối vẫn là đi tiếp. Còn nữ nhân thì…

“Giờ ngươi đã đi lại được vậy thì còn đi tiếp hay quay về?”

Câu hỏi làm nữ nhân hoãn lại sự vui sướng trầm giọng nói

“Vậy đại nhân thì sao? Người đi tiếp hay quay đầu”

Khẽ thở dài hắn đáp

“ Ta vẫn đi tiếp, mục đích của ta là đến Băng Phong Chi Cực, chỗ xa nhất trên đại lục chưa ai tới. Còn ý nguyện của ngươi giờ đã hoàn thành rồi, đã làm chủ được bản thân vậy ngươi hãy tự quyết định đường đi cho mình đi”

Nữ nhân suy tư hồi lâu rồi nở nụ cười chậm rãi đáp

“Vậy… cho… tiểu nữ đi cùng người nhé”

Tiểu Thất thầm đánh giá một lượt, từ ngày hắn mang người này đi, đây là lần đầu hắn đứng nói chuyện trực diện với nữ nhân này, về con người của nàng hắn cũng chưa rõ. Nhưng quyết định đi theo hắn là đúng hay sai đây? Về Phong tộc một mình có thể nguy hiểm, bệnh có thể tái phát khi đó khó có người cứu. Còn đi với hắn cũng không chắc sẽ an toàn có khi nguy hiểm hơn không ít nhưng còn Tiểu Thất, hắn đi cũng sẽ chiếu cố đến nàng

“Ngươi không sợ.. ta sẽ lại cắn ngươi lần nữa sao? Lần tới có thể mất mạng thật “

Dù biết là máu của người này làm hắn tỉnh lại chứ không làm hắn bạo phát ma tính, nhưng Tiểu Thất vẫn muốn nghe suy nghĩ của người này

Nghĩ lại ngày trước thấy Tiểu Thất lao tới mình như một quái thu, Nữ nhân có chút ái ngại nhưng cũng nhanh chóng qua đi

“tiểu nữ vẫn còn nhớ khi mới rời Phong Tộc …Phụ mẫu đã nói tiểu nữ là người của đại nhân rồi… Dọc đường người không bỏ rơi lại tốn không ít công sức… dù người có ăn thịt…Tiểu nữ cũng không oán trách”

Tiểu Thất nên mừng hay là buồn đây, cứu người được đền đáp kiểu này hắn không có thoải mái, nhưng quãng đường trước mắt có người đi cùng cũng đỡ buồn chán

“Vậy chúng ta đi tiếp thôi… Chúng ta vẫn nên gặp Băng Phong Lão tổ, bệnh của ngươi mới khỏi hoàn toàn được”

Hai người sánh bước đi tiếp vừa đi vừa trờ chuyện

“Tiểu nữ suốt quãng đường đi theo người vẫn chưa hiểu vì sao người lại đến Bắc Phong để làm gì. Người từ đâu đến “

“Ta đến từ phía nam… chỉ là chỗ ở của ta gặp nạn,có người muốn truy sát ta, nên ta chạy trốn lang thang đến vùng này.”

“Đại nhân là người tốt, sao lại có người muốn giết người chứ?”

Tiểu Thất cười mếu

“Chính vì ta thích làm người tốt, nên mới bị người khác lợi dụng, Mọi người xung quanh cũng vì ta mà gặp nạn”

“Vậy đám người đó chắc hẳn rất xấu xa? Mới đi lợi dụng người tốt như người làm chuyện xấu”

Xấu xa ư? Đúng là xấu thật, nhưng cũng do bản thân hắn quá ngu ngốc. Tiểu Thất trầm tư

“Đúng là bọn người đó nham hiểm thật, nhưng cũng là tại ta thích xem vào chuyện người khác? Cũng vì giúp người nên ta mới bị vướng vào thôi, sau lần đó ta tự nhủ sẽ không giúp một ai nữa, nhưng ngươi biết đấy bản tính con người vốn khó đổi nên ta lại vướng vào chuyện giúp ngươi”

“Vậy là tiểu nữ có phúc rồi hì hì”

Nhìn nàng cười như vậy xem ra không phải lạnh lùng như một người đang có trong mình Băng Thạch a. Thoạt trông cũng dễ nhìn cảm giác dễ nói chuyện hơn vị Tuyết Liên tiên tử, cũng phải thôi, người đó tuy trẻ thật nhưng cũng mấy trăm tuổi rồi. Không biết lão tổ sống nghìn năm thì như thế nào?

“Đại nhân có bản lĩnh lớn như vậy… không biết đã có người nhớ nhung chưa?”

Hết chuyện hay sao lại nói chuyện này? Chuyện tình cảm thực sự hắn không quá chú ý thật, từ lúc xuyên đến thế giới này cũng gặp qua vài nữ nhân, tướng mạo cũng xinh đẹp dễ nhìn. Nhưng người làm hắn rung động thực sự chỉ có một người, nhưng giờ chắc đã vào tông môn rồi, Hắn còn phế đi người trong mộng của nàng, lại thêm hắn hiện tại có thân phận của một gã Ma Môn chắc chắn không có kết quả gì rồi

“Ta… không có”

Nữ nhân có vẻ không tin lắm

“ Vậy sao..?”

Tiểu Thất đáp

“Thực ra là bản thân ta nghĩ nhiều mà thôi, người đó đã từ chối thành ý và giờ đã gia nhập tông môn rồi, sau vụ đại nạn ở Bạch Thành thì ta chẳng còn để ý mấy chuyện này nữa”

Thoáng có chút ngượng ngùng, nữ nhân len lén nhìn hắn

“Vậy sau này đại nhân có để ý mấy chuyện … nữa không”

Tiểu Thất thoáng trông thấy bèn nở nụ cười nhạt có chút nan giải

“Ta bị truy sát suốt ngày chốn chạy là chính, cuộc sống nay đây mai đó, có người nào đi theo thì người đó sẽ chịu khổ mà thôi”

“ Tại sao người không vào Tông Môn học bản lĩnh, nếu như vậy thì không sợ đám người xấu nữa, Khi đó chẳng cần phải chạy trốn làm chi nữa”

Bảo hắn đi học ở Tông Môn ư?, người truy sát hắn chính có mà tà cũng có, chắc hẳn tin tức về hắn đã lan đi không ít, hắn chạy chốn khỏi tay của Huyết Diện Hắc Y đường, bọn họ không để cho hắn yên ổn, Việc hắn ra tay sát hại ba đệ tử Cửu Huyền Môn chắc chắn Các Tông Môn thuộc tiên môn gần đó cũng sẽ không tha cho hắn với lại

“Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu… Với lại bản lĩnh của Tông Môn cũng đâu có gì ghê gớm, ta không bái nhập vẫn có thể hư không khống vật đấy thôi…”

Việc này hắn nói đúng được một phần, và nữ nhân đi cùng hắn nhiều ngày cũng biết nhưng bảnh lĩnh của Tiểu Thất, nhưng nàng đang định nói thêm điều gì đó thì chợt trong không trung có tiếng nói vọng tới

“Không cần bái nhập tông môn mà vẫn có thể khống vật? Ngươi là kẻ nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio