Giang Tiểu Tư lại về học ở đại học T một lần nữa, hớn hở như trúng xổ số giải đặc biệt, nét mặt tỏa sáng, sức sống tràn trề.
Trong tiết học, cô không ngừng nháy mắt, chu miệng hôn gió, làm mặt ngáo ộpvới Thẩm Mạc, kết quả là ai kia chẳng thèm quan tâm. Giữa trưa, vừa hếtgiờ học là cô chui ngay vào văn phòng anh, kết quả là bị người ta sai đi chữa bài tập giúp.
Khi Hồ Tuệ nghe Giang Tiểu Tư kể là cô vàThẩm Mạc bắt đầu bước vào giai đoạn yêu đương thì vốn đã rất sửng sốt,bây giờ lại thấy thái độ và sắc mặt đông cứng vạn năm của Thẩm Mạc vẫnkhông hề thay đổi thì cô càng không tin đó là thật.
“Tiểu Tư, emđừng gạt chị nữa, thích một người không có gì sai cả, nhưng nếu em tự cứ huyễn hoặc bản thân như vậy trong một thời gian dài thì sẽ bị bệnh tâmthần đó.”
Giang Tiểu Tư cười ngây ngô: “Em cũng cảm thấy mình hơi điên rồi, dạo này cảm xúc hay thay đổi, rất dễ bị kích động nữa. Hóa ra cảm giác yêu đương kỳ quái như vậy à, chỉ cần nghĩ tới người ấy thì tim em đã đập liên hồi, cảm thấy như mình đang được ngâm trong hũ mật ấy.”
“Qua một thời gian nữa, khi hưng phấn lắng dần, hai người sẽ bắt đầu cãinhau chỉ vì những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày thôi.” Hồ Tuệthở dài, nghĩ tới mình và Trần An Nguyên.
“Cho em cặp vé xem phim này nè, nếu có thời gian thì em hẹn giáo sư cùng đi xem đi, có một phim D mới, rất khó mua vé, chị xếp hàng vất vả lắm mới mua được, không ngờ anh ấy lại nói là bận công tác không đi được.”
Giang Tiểu Tưnhận vé, hơi lo lắng nhìn Hồ Tuệ, dạo này giữa cô ấy và Trần An Nguyênxảy ra ngày càng nhiều vấn đề, trước đây lúc còn học ở trường, ngày nàohọ cũng có thể kề cận bên nhau, bây giờ mỗi người làm một nơi, thời gian gặp nhau ngày một ít đi, tình cảm hình như cũng ngày càng mờ nhạt. Côvà Thẩm Mạc sau này cũng như vậy sao?
Nhưng mà……
Cô, một người mãi không lớn lên, và Thẩm Mạc, thật sự có sau này sao?
Có lẽ cô có thể làm thay đổi cách nhìn về phi nhân loại trong anh ấy,nhưng cho dù anh ấy không ghét bỏ thân phận cương thi của cô thì sao?Làm thế nào để anh đối mặt với cô, một người vĩnh viễn chỉ là một đứatrẻ đây? Những vấn đề ấy, Giang Tiểu Tư trốn tránh, nghĩ cũng không dámnghĩ tới, bởi vì chỉ cần khẽ chạm vào, hạnh phúc trước mắt sẽ lập tứctan thành mây khói.
Thật may, Thẩm Mạc không bận việc như Trần An Nguyên, Giang Tiểu Tư vừa hẹn anh đi xem phim, anh liền đồng ý. Tuyrằng nhìn bề ngoài thì Thẩm Mạc vẫn lạnh băng như trước, nhưng GiangTiểu Tư có thể cảm nhận được, ánh mắt anh tốt hơn trước đây rất nhiều.Bằng chứng rõ ràng nhất là anh đã không hề lảng tránh ánh mắt cô nữa.
Hai người đi ăn món Hồ Nam, sau đó tản bộ, rồi đi mua đồ uống, bỏng ngô,còn mua thêm cả một suất vịt rán giòn xong mới vào rạp chiếu phim. Haingười đã ăn cơm cùng nhau rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiêncùng đi xem phim. Trước đây, Mạc Dương và Giang Tiểu Tư cũng thường tớirạp này, Thẩm Mạc băn khoăn, chẳng lẽ phải đi xem phim cùng nhau mới gọi là yêu đương sao?
Giang Tiểu Tư nhận thấy lúc xem phim Thẩm Mạchay mất tập trung, vì phim không hay sao? Kết quả là vừa ra khỏi rạpchiếu phim, Thẩm Mạc bắt đầu nôn, Giang Tiểu Tư bối rối đến mức luốngcuống chân tay.
“Em biết anh bị say xe, nhưng không ngờ xem phim anh cũng chóng mặt.”
Giang Tiểu Tư vừa dìu anh vừa lén cười thầm.
Qua một hồi lâu, Thẩm Mạc mới cảm thấy tốt lên, bây giờ khoa học kỹ thuậtđã phát triển tới mức này rồi sao? Đua xe hay vượt tường cũng đừng nhanh như vậy chứ.
Giang Tiểu Tư đỡ anh ngồi xuống một băng ghế, đứng ra phía sau, nhẹ nhàng giúp anh day huyệt thái dương.
“Lần cuối cùng anh đi xem phim là khi nào?”
Thấy Thẩm Mạc không đáp lời, cô trợn tròn hai mắt, rất kinh ngạc thốt lên: “Anh đừng nói là anh chưa từng đi xem phim nhé?”
“Không có hứng thú.” Thẩm Mạc nhắm mắt, bình thản đáp.
Giang Tiểu Tư cười ha ha, ôm choàng lấy cổ anh từ phía sau:” Em biết rồi, anh chưa từng yêu ai, vì vậy cũng không cần đi xem phim với bạn gái, đươngnhiên là không thể đi xem phim một mình rồi.”
Thẩm Mạc hừ lạnh, không thèm lên tiếng.
Giang Tiểu Tư thấy mình không moi thêm được lời nào, tức đến mức muốn cắn cổanh, đột nhiên, lại nhận ra con dấu “Giang Tiểu Tư ấn” vẫn còn nguyênnơi đó, lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào. Anh vẫn chưa phát hiện ra sao? Hay là phát hiện ra rồi nhưng vẫn để lại?
Giang Tiểu Tư cúi đầu, đôi môi mềm mại khẽ hôn lên dấu vết kia. Giờ phút này, Thẩm Mạc cảm thấymình như bị một dòng điện chạy qua, da gà nổi lên khắp người.
“Này này, đang ở ngoài đường đó. Cẩn thận bị nhầm là lưu manh, cảnh sát sẽkéo về đồn.” Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, Giang Tiểu Tư quay đầunhìn lại, là Tiểu Đường và Lâm Cường.
Mặt Giang Tiểu Tư hơi đỏ lên: “Hai người cũng tới xem phim à?”
Lâm Cường hừ lạnh: “Vốn là mai phục trong rạp chiếu phim để bắt nghi phạm,ai ngờ có người mải xem phim quá, nghi phạm chạy lúc nào cũng khôngbiết.”
Tiểu Đường ngập ngừng: “Này, không phải lúc đó anh cũng ngủ mất……..”
Giang Tiểu Tư câm nín nhìn hai người này, bất lực.
“Mới không gặp chưa lâu, hóa ra hai người đang hẹn hò sao?” Tiểu Đường chớp chớp mắt nhìn Giang Tiểu Tư đầy ẩn ý.
Giang Tiểu Tư đang định giải thích, Thẩm Mạc đã gật đầu, biểu cảm vẫn tỏ ra như không phải việc của mình.
Tiểu Đường sờ sờ mũi, định nói thêm gì đó nhưng đã bị Lâm Cường lôi đi mất,đành quay đầu nói vọng lại: “Tiểu Tư, lần sau anh mời sẽ em ăn cơm, đểhọc hỏi kinh nghiệm.”
Giang Tiểu Tư hắc hắc cười: “Thẩm Mạc đạinhân, anh không sợ người khác biết sao, hơn nữa lại còn là tên loa phóng thanh Tiểu Đường kia?”
“Sao phải sợ?”
“Người ta sẽ nóianh là trâu già gặm cỏ non đó. A..” Vừa nói xong, Giang Tiểu Tư đã trúng ngay một cái búng trán rõ đau của Thẩm Mạc.
Im lặng một lát,Thẩm Mạc bỗng quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cho dù có gì khiến tôi sợ cũng đã sao, tôi đã tiếp nhận rồi thì có nghĩa là đã nghĩ rõ ràng,sẽ không quan tâm đến ánh mắt những người khác.”
“Thật sao?”Giang Tiểu Tư vui sướng ôm lấy cổ anh, cô chỉ biết rằng người này luônlạnh như băng, lại quên mất thực ra bên trong anh bá đạo thế nào.
Khóe miệng Thẩm Mạc vẽ lên một nét dịu dàng, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏbé kia, đưa tới gần miệng, khẽ cắn một miếng. Trước mặt họ còn có nhiềuchướng ngại không thể vượt qua lắm, nhưng anh đã quyết định đón nhậnrồi, sẽ không bao giờ lùi bước nữa.
Bỗng nhiên, Giang Tiểu Tư cảm thấy trong lòng bàn tay mình có thêm một thứ gì đó, man mát, lành lạnh. Xòe tay ra nhìn, đó là chiếc chìa khóa nhà mà cô đã trả cho Thẩm Mạclúc trước, đột ngột như vậy, cô cảm thấy thật kinh ngạc.
“Em giữ lấy, đừng suốt ngày gõ cửa lúc tôi đang ngủ nữa.”
Giang Tiểu Tư không biết diễn tả cảm xúc bây giờ như thế nào nữa, anh lại đưa chìa khóa cho cô. Bây giờ nó đã không còn đơn giản là một chiếc chìakhóa vào cửa nhà anh nữa rồi, nó là chiếc chìa khóa mở cửa trái tim anh. Cuối cùng, anh đã mở lòng với cô, cũng như đã trao lời hứa hẹn về mộttương lai vào tay cô rồi. Người đàn ông này, biết nói thế nào nhỉ, đúnglà một tai họa mà. Lúc từ chối người ta, có thể làm cho người ta cảmthấy bản thân mình là người sinh ra để cả thế giới cảm thấy đáng ghét.Lúc chấp nhận người ta, sẽ làm cho người ta cảm thấy, bản thân mình làngười quan trọng nhất với anh, cũng là người hạnh phúc nhất trên đời.
“Chị Thủy Tâm đâu?”
“Tôi đã tìm nhà cho cô ấy rồi, đã chuyển ra ngoài. Cô ấy muốn ở lại trong nước một thời gian, không thể ở nhờ tôi mãi được.”
Giang Tiểu Tư mừng rỡ, cười vui vẻ không ngừng: “Anh sợ những người khác sẽ bàn tán hay sợ em ghét?”
Thẩm Mạc miễn cưỡng đáp: “Cô ấy làm ầm ỹ, tôi không ngủ được.”
Giang Tiểu Tư hết nói nổi rồi, lấy dây bạc ra xỏ chìa khóa vào, đeo lên cổ làm dây chuyền.
“Đi thôi, nên về nhà rồi, nếu quá muộn ba em sẽ lo lắng.”
“Được.” Giang Tiểu Tư kéo tay anh đi về, nhìn xuống bóng hai người, cô nhận ra mình thấp hơn rất nhiều.
“Thẩm Mạc, cuối tuần này chúng ta đi khu vui chơi ngồi cáp treo được không?”
Mặt Thẩm Mạc lập tức trắng bệch: “Không đi, nhất định không đi.”
——— —————— ————
“Chủ nhân, đã tra ra thân phận Giang Tiểu Tư.” Một cái bóng mờ nhạt đến gầnnhư không nhìn thấy, Ảnh Tử, chắp tay đứng trước mặt Ngư Thủy Tâm.
Ngư Thủy Tâm hốt hoảng: “Ngươi sao vậy?”
“Bị thức thần Thẩm Mạc phái đi bảo vệ Giang Tiểu Tư tấn công.”
“Thức thần?”
“Vâng, là A Vệ và A m. Tôi không thể tới gần Thoát Cốt Hương. Lúc có Thẩm Mạcxuất hiện tôi cũng không dám hiện thân, nhưng thời gian còn lại xungquanh cô ấy lúc nào cũng có thức thần đi theo, có thể là sợ Mai Tân quay lại trả thù.”
Ngư Thủy Tâm gật đầu: “Thẩm Mạc ngày càng coitrọng con bé, không thể hiểu nổi, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ thôi, đầuanh ta bị nước vào chắc?”
“Giang Tiểu Tư không phải người bình thường, cô ta và Giang Lưu đều là cương thi ngàn năm.”
Ngư Thủy Tâm sợ hãi: “Sao lại như vậy được. Ta và Thẩm Mạc làm sao có thể nhìn nhầm chứ.”
“Thuộc hạ cũng không biết, có lẽ trên người họ có bảo vật nào đó có thể che giấu được thân phận.”
“Vậy sao ngươi biết được?”
Hồi lâu, Ảnh Tử mới đáp lại: “Điều tra được.”
Ngư Thủy Tâm vẫn đang còn khiếp sợ, không tiếp tục dò hỏi nữa, chỉ sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.
“Bảo sao có thể làm Thẩm Mạc mê muội, hóa ra là một yêu tinh. Tôi vẫn cảmthấy kỳ quái, không ngờ cô ta lại yêu Thẩm Mạc đến mức dám lấy bản thânmình ta để dụ bắt Mai Tân, bây giờ mới hiểu, có khi chúng đã sớm thôngđồng để lừa lấy lòng tin của Thẩm Mạc mà thôi.”
“Vậy tiếp theo nên làm gì?”
“Tôi nhất định sẽ để Thẩm Mạc thấy rõ bộ mặt thật của cô ta.”