Cẩm Thành. Phòng , tầng , tòa Bác Học, đại học Cẩm Nam.
Sau khi học xong môn tâm lý học tự chọn, những sinh viên khác đều đã rời đi, Ân Tửu Tửu vẫn còn nán lại, chờ đến khi giáo sư người nước ngoài thu dọn sổ sách và vật dụng của mình xong, cô cùng đối phương đi ra ngoài.
Hai người tìm một nơi để ăn cơm, sau đó họ đến một văn phòng tư vấn tâm lý có đề tên của vị giáo sư này.
Bước vào phòng tư vấn quen thuộc, Ân Tửu Tửu nằm xuống chiếc ghế quen thuộc.
Nâng mắt, cô nhìn thấy giáo sư rót một ly nước cho mình.
Đường nét gương mặt của đối phương sắc nét, khi không cười biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Nhưng trong ấn tượng của Ân Tửu Tửu, giáo sư khá tốt tính, chưa từng lớn giọng với ai.
“Cảm ơn giáo sư.” Ân Tửu Tửu nhận lấy ly nước, uống một ngụm, đặt ly nước xuống, sau đó nằm về chỗ cũ.
Giáo sư dịu dàng hỏi: “Em nhận được tiền chưa?”
“Dạ đã nhận được.” Ân Tửu Tửu cười nói: “Cảm ơn thầy. Hôm nay có kết thúc sớm không ạ? Em muốn đi thăm mẹ.”
“Được. Có con gái hiếu thảo như em, mẹ của em hẳn rất hạnh phúc.” Giáo sư nói.
“Cũng phải cảm ơn thầy rất nhiều.” Ân Tửu Tửu chân thành nói: “Không có thầy, viện phí của mẹ em thật sự không thể chi trả nổi.”
“Không cần cảm ơn thầy. Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn chính em kìa. Không phải ai cũng tình nguyện tham gia làm thí nghiệm của thầy. Thầy chi trả cho em một chút cũng là hợp lẽ thường.”
Nói đến đây, giáo sư đi đến bên một chiếc piano ngay góc phòng.
Đẩy nắp đàn piano lên, những phím đàn đen trắng chuyển động, một khúc nhạc êm ái vang lên.
Mí mắt Ân Tửu Tửu sụp xuống, cô nhắm mắt, trước mắt cô là một lớp học.
Một cô gái mặc váy trắng đứng trên bục giảng nhảy múa, ánh mặt trời từ bên ngoài xuyên qua lá cây, soi rọi chiếu vào, phủ một lớp ánh sáng linh lung trên những bước nhảy của cô gái.
“Em có nhìn thấy người đó không?”
Ân Tửu Tửu nghe thấy một giọng nam trầm thấp hỏi mình.
“Có. Em thấy.” Ân Tửu Tửu mơ mơ màng màng đáp.
“Người đó là ai?”
“Mạnh Huệ. Người đó là Mạnh Huệ. Là bạn tốt nhất của em từ nhỏ đến lớn.”
Ân Tửu Tửu có cảm giác cô đang chìm đắm trong một giấc mộng tuyệt đẹp.
“Sau này mình muốn vào học viện nghệ thuật, trở thành nghệ sĩ múa! Tửu Tửu, sao cậu không nhanh tay xin chữ ký của mình đi? Sau này mình nổi tiếng rồi, cậu có thể bán chữ ký của mình để kiếm tiền đó!”
“Mình không muốn bán nó để kiếm tiền, mình sẽ giữ nó.”
“Tửu Tửu, sau này cậu muốn làm gì?”
“Làm vệ sĩ của cậu.”
“Vệ sĩ? Cậu muốn bảo vệ mình hả?”
“Đúng vậy. Cậu là tiên nữ của mọi người. Mọi người đều phải bảo vệ cậu.”
Nhưng Ân Tửu Tửu không thể bảo vệ được bạn mình.
Cô nghe thấy tiếng đàn chợt ngừng lại. Khi tiếng đàn bất ngờ im bặt, động tác khiêu vũ của Mạnh Huệ cũng tạm dừng. Sau đó cô gái ngã xuống một vũng máu.
Trái tim Ân Tửu Tửu như bị bóp nghẹn, thế giới trước mắt cũng bắt đầu quay cuồng.
Sau đó cô nghe thấy tiếng giáo sư hỏi: “Vậy, lần này… ai là người giết cô ấy?”
…
Khu số bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.
Tề Lưu Hành tắm rửa xong thì cúng bái theo nghi thức, sau khi chuẩn bị tốt hết thì vào phó bản.
Bây giờ cậu không vào phó bản giải mã, chỉ muốn đi đánh quái cày trang bị.
Thật ra trước đây những phó bản mà cậu thường đi một mình đều là những phó bản loại này. Không thể so sánh với những phó bản có những nhiệm vụ ẩn mà Chu Khiêm thích chơi, phó bản loại này tương đối dễ dàng với Tề Lưu Hành.
Cậu vẫn ghép đôi cùng Kha Vũ Tiêu. Ngoại trừ cày trang bị, hai người cũng muốn luyện tập kết hợp kỹ năng của nhau.
Tiếng tiêu của Kha Vũ Tiêu có thể tăng thêm sát thương cho kiếm của Tề Lưu Hành, hai người phối hợp ăn ý, tương lai có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đánh suốt một giờ, dưới sự hợp lực của Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu, con Boss nhỏ đầu tiên đã được giải quyết. Sau đó có hai chiếc rương rơi xuống.
Hai người mở từng rương, cả hai đều nhận được thẻ tăng gấp đôi kinh nghiệm.
“Chúng ta may mắn quá đi!” Tề Lưu Hành vui sướng nhìn Kha Vũ Tiêu, tính toán: “Nếu cứ theo tiến độ này… Chúng ta chỉ cần đánh quái thêm vài lần nữa là đã có thể lên cấp S rồi!”
Kha Vũ Tiêu mỉm cười cất lá bài, hiển nhiên cũng rất vui mừng: “Đúng vậy. Nghe nói sau khi lên cấp S… Có thể bước vào một thế giới mới của trò chơi này. Đến lúc đó, chúng ta sẽ trải nghiệm nhiều thứ khác. Chúng ta cũng có thể tiếp cận với thần linh, đạt được thứ mình muốn.”
Tề Lưu Hành nói: “Đúng rồi. Em có nghe Chu Khiêm nói anh ấy đến Lam Cảng, đó là một phó bản bán mở, cảm giác như không giống với những phó bản mà chúng ta từng tham gia. Ừm… chờ đến khi chúng ta lên cấp S, có thể đến Lam Cảng tìm anh ấy!”
Kha Vũ Tiêu gật đầu, ánh mắt tràn ngập chờ mong: “Anh có nghe nói về Lam Cảng, muốn đến thì phải mua “vé vào cửa”. Chúng ta vừa tìm thêm điểm kinh nghiệm, vừa đăng thông báo lên mục mua hàng theo yêu cầu rồi chờ thôi.”
“Dạ!” Tề Lưu Hành kích động mở giao diện hệ thống: “Em đăng thông báo ngay đây!”
…
Thành phố Lam Cảng, nơi tổ chức triển lãm án mạng.
Đây là một tòa kiến trúc có diện tích rộng lớn, cấu trúc bất quy tắc, nhìn từ những góc độ khác nhau đều thấy nó là một hình đa giác có các góc cạnh khác nhau.
Chất liệu xây dựng dường như là kim loại, bóng loáng như mặt gương, có thể phản xạ lại ánh sáng, dung hòa với những sắc màu sặc sỡ của thành phố.
Nhưng bối cảnh bên trong thì không giống như vậy.
Vừa bước vào gian triển lãm, Chu Khiêm chỉ nhìn thấy hai màu đen trắng.
Bên cạnh màu sắc đơn điệu, không gian nơi đây tràn ngập một hơi thở tù túng, lạnh lẽo khó diễn tả.
Sau khi bước qua cửa lớn, trước mắt Chu Khiêm là một hành lang dài, sâu không thấy điểm cuối, giống như một con đường dẫn xuống địa ngục.
Chu Khiêm chỉ có thể quan sát một khoảng cách gần hành lang —— hai bên có hai cánh cửa, mỗi bên treo một ngọn đèn tù mù trên cao, một bên đánh dấu gian “A”, một bên đánh dấu gian “B”.
Một nhân viên nữ bước ra từ hành lang sâu hoắm. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài, không có tiếng bước chân, quả thực chẳng khác gì ma nữ tiêu chuẩn trong các bộ phim kinh dị.
Giọng nói của cô cũng như ma nữ, âm trầm rét mướt.
Nâng mắt nhìn Chu Khiêm và Bạch Trụ, cô nhẹ giọng nói: “Mời chọn một gian triển lãm để vào tham quan. Một khi đã vào, quý khách phải tham quan đến cuối cùng, xin đừng bỏ dở giữa chừng.”
“Chọn cái nào, có lưu ý về cái nào không? Hay là dù chúng tôi chọn gian triển lãm nào cũng phải thăm quan hết?” Chu Khiêm hỏi.
Nhân viên cười cười, đôi mắt đen đặc nhìn Chu Khiêm: “Quý khách không phải người của Lam Cảng. Người từ nơi khác đến đều phải thăm quan các gian triển lãm. Gian triển lãm trống mới có thể được lựa chọn.”
Chu Khiêm hiểu ý của nhân viên.
“Người từ nơi khác” nghiễm nhiên là người chơi, “người địa phương” là NPC.
NPC đến thăm quan thì không bị hạn chế, muốn đi thì đi. Nhưng khi người chơi bước vào thăm quăn thì phải hoàn thành nhiệm vụ rồi mới rời đi được.
“”Trống” có nghĩa là sao?” Chu Khiêm hỏi tiếp.
Nhân viên chỉ cười không nói, sâu kín nhìn chằm chằm Chu Khiêm.
Chu Khiêm còn muốn hỏi thêm thì có ba người đàn ông xuất hiện từ gian triển lãm B.
Ba người này đều là NPC, giống như ba cô gái trước, họ ăn mặc sặc sỡ, sắc mặt tái nhợt, biểu tình không hề vui sướng, vừa nhìn đã thấy vô cùng chấn động.
Chu Khiêm bèn hỏi: “Cho hỏi, ở trong đó có gì?”
“Máu, thịt… Quá ghê tởm.”
“Đúng vậy. Sao tôi lại muốn tới triển lãm như thế này chứ..”
“Haiz, là hai người nói đến đây để luyện lòng dũng cảm mà!”
Ba câu nói của ba người rất đơn giản, nhưng có thể thu hoạch được một lượng thông tin lớn.
Chu Khiêm nắm bắt được một vấn đề, ví dụ như “luyện lòng dũng cảm”, “sao lại muốn luyện lòng dũng cảm”, “họ đến từ đâu”, vân vân.
Cuối cùng anh biết được ba người này đều là sinh viên của học viện cảnh sát thành phố Lam Cảng.
Bọn họ cần phải tham gia một vụ án. Nếu muốn phá án thì phải tập làm quen với hiện trường án mạng, cho nên khi nghe nói ở đây ở tổ chức triển lãm án mạng, họ nhanh chóng đến đây trải nghiệm.
Nhưng những gì được triển lãm ở đây lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của họ, cho nên họ chỉ thăm quan một lúc ở gian B liền muốn rời đi ngay.
Một sinh viên nam mặc trang phục màu đỏ lắc đầu quầy quậy: “Bây giờ tôi, tôi chỉ cần nhìn quần áo của mình là muốn, muốn ói. Cảnh tượng trong đó thật đáng sợ.”
Chu Khiêm không thích màu đỏ, cho nên cũng bị quần áo của người này hấp dẫn.
Họa tiết trên quần áo của người này cũng khá bắt mắt, có rất nhiều ngôi sao và nhiều mặt trăng.
Sao và trăng vốn dĩ nên xuất hiện trên bầu trời đen, nhưng bây giờ chúng lại hiển hiện trong một bối cảnh đỏ tươi, giống như có người đang nhúng trăng sao vào biển máu.
Chu Khiêm không biết có phải do anh có thành kiến với màu đỏ hay không nên mới có cảm giác như vậy.
Tóm lại, anh cảm thấy rất khó chịu với bộ đồ này.
Chu Khiêm hỏi: “Tình huống bên trong là như thế nào? Bên trong có máu và thịt? Chúng là thật ư?”
“Không biết. Có lẽ là máu thịt của động vật?” Sinh viên nam đáp: “Haiz dù sao đi nữa cũng không dễ chịu chút nào. Thi thể bên trong cứ như là thật!”
Sinh viên nam mặc trang phục xanh lá bên cạnh bổ sung: “Thi thể đúng là quá thật! Không chỉ có làn da như thật, biểu tình cũng vô cùng chân thật! Má ơi, tôi có chạm mắt với thi thể nữ chết không nhắm mắt, thiếu chút nữa vãi tè ra quần! Thật sự quá đáng sợ!”
Cuối cùng là sinh viên nam mặc quần áo vàng: “Ngay từ đầu tôi còn nghĩ là tượng sáp. Hoặc là hiệu ứng D. Tôi thuyết phục chính mình, thử tiến lên sờ s oạng tay của một thi thể. Con mẹ nó… Tôi cảm thấy tôi đang chạm vào người thật, là thật! Quá con mẹ nó đáng sợ!”
Khi Chu Khiêm và Bạch Trụ vừa đến nhà triển lãm cũng gặp được ba cô gái.
Ba cô gái hoảng sợ chạy ra khỏi nhà triển lãm, chưa kịp nói mấy câu liền rời đi.
Sau khi thăm quan xong, phản ứng của ba sinh viên nam này cũng không quá khác với ba cô gái. Bọn họ cũng cảm thấy “không nên ở đây lâu”, cho nên cũng không muốn trả lời thêm vấn đề nào nữa, chạy như bay ra khỏi đây.
Chu Khiêm liếc mắt nhìn theo bóng dáng của họ, dời mắt quay đi, sau đó lại đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ.
Ngay lúc này, nhân viên như ma nữ nhắc nhở: “Mời đưa ra lựa chọn. Quý khách chỉ còn giây.”
Nói xong, nhân viên nhếch miệng cười, giống như rất chờ mong người chơi không đưa ra lựa chọn —— một khi người chơi vi phạm quy định, cô ta có thể nuốt chửng bọn họ.
Chợt Chu Khiêm nghe thấy Bạch Trụ hỏi: “Em có muốn đi gian A không?”
Lựa chọn của Bạch Trụ đúng là không tệ.
Tuy không biết tình huống ở gian A như thế nào, nhưng ở gian B có nhiều máu tươi mà Chu Khiêm không thích, đây là sự kiện đã được xác nhận qua thông tin của NPC.
Chu Khiêm cười cười, gật gật đầu với Bạch Trụ, hỏi: “Anh có nói với Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ chúng ta đi đâu không?”
“Có. Họ đang trên đường tới.” Bạch Trụ đáp.
“Vậy thì chia nhau ra hành động, để họ đi gian B.” Không chậm trễ thêm, Chu Khiêm xoay người bước vào gian A.
…
Trong gian triển lãm A vốn tối đen, nhưng khi Chu Khiêm và Bạch Trụ vừa tiến vào thì không gian chợt bừng sáng.
Ánh đèn màu trắng soi rọi, giúp họ nhìn thấy rõ tình huống xung quanh.
Không gian ở đây nhỏ hơn nhiều so với Chu Khiêm nghĩ, nhưng sau khi đi vào thì anh mới nhận ra đây chỉ là một trong những sảnh triển lãm của gian A, trên tường có dán bảng —— “Sảnh A – ”.
Bên tường phía tay phải của Chu Khiêm có một cánh cửa, có lẽ là dùng để đi qua “Sảnh A – ”.
Sảnh số vuông vức, không có máu, không có thịt, cũng không có đạo cụ nào liên quan đến bốn chữ “máu me đầm đìa”.
Ở đây chỉ có một thi thể nhỏ xíu.
—— Chính giữa phòng có một thi thể trẻ em, ngoài ra, ở đây không còn bất kỳ thứ gì khác.
Nhưng điều này cũng không khiến cho khủng cảnh bớt quỷ dị hơn.
Tuy không có máu hay tay chân đứt gãy, nhưng đây là một thi thể trẻ em đã chuyển sang màu xám trắng, trên cổ có vết thâm tím, hai mắt nhắm chặt nằm dưới ánh đèn sáng choang, hơn nữa trông còn rất chân thật, khi vừa nhìn thấy quả thực có chút khiếp sợ.
Khi vừa nhìn thấy thi thể của đứa trẻ có lẽ cũng không cảm thấy thêm điều gì nữa.
Nhưng ở trong một thời gian dài, trong phòng không một bóng người, tĩnh mịch quỷ dị, nhận ra mình đang ở một mình với một thi thể của một đứa trẻ, hơn nữa ánh đèn quá mức chói mắt như một thẩm phán đang soi xét hai đối tượng…
E rằng ai cũng sẽ cảm thấy rợn cả người.
Ngay cả Chu Khiêm cũng phải nhíu mày.
Sau khi nhìn Bạch Trụ, cả hai tiến lên xem xét tỉ mỉ thi thể trước mắt.
Thi thể của đứa bé im lặng nằm giữa sàn nhà trắng, dưới góc chân có ghi chú một cái tên, có lẽ là tên của đứa bé: “Kha Hoa”.
Chu Khiêm nhìn qua cái tên, ngẩng đầu, thấy Bạch Trụ đã trực tiếp bế thi thể của đứa bé lên.
Chu Khiêm cũng không nhìn thi thể, chỉ quan sát biểu tình của Bạch Trụ.
Bạch Trụ không có biểu tình gì.
Quả nhiên, vừa nhìn đã biết là một người chơi lâu năm.
Chu Khiêm hơi nhướng mày, lại nhìn về phía thi thể.
Sau đó anh nghe Bạch Trụ nói: “Thi thể này còn độ ấm, có vẻ chết chưa lâu.”
Nghe vậy, Chu Khiêm tiến lên trước, dùng tay thử chạm vào khuôn mặt của đứa bé, đúng là cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi.
Giống như lời Bạch Trụ, đứa bé này có lẽ chỉ vừa tắt thở vài phút trước.
Thi thể của đứa bé vẫn chưa xuất hiện tình trạng khô cứng, làn da vẫn còn độ ấm.
Bạch Trụ nhanh chóng cởi bỏ quần áo của đứa bé, kiểm tra thân thể của nó.
Thân thể của đứa bé không có vết thương ngoài, không nhìn ra được điều gì. Cho nên Bạch Trụ vạch mí mắt của đứa bé lên, bóp hai má để nó há miệng, nhìn vào phần lưỡi.
Kiểm tra xong thi thể, Bạch Trụ giúp đứa bé mặc lại quần áo.
Chu Khiêm hỏi: “Anh có phát hiện ra được gì không?”
Bạch Trụ nói: “Mặt và môi hơi thâm tím, những chỗ khác thì không, có lẽ bị ngạt thở nên mới chết.”
“Trẻ em hít thở không thông là chuyện khá bình thường. Để phân biệt đó có phải là một vụ án giết người hay không, nó phụ thuộc vào việc điều này là một tai nạn hay do người khác cố tình gây ra.”
Chu Khiêm nhìn quanh bốn phía, nói tiếp: “Tiếp theo, nơi này là “nhà triển lãm án mạng”, như vậy thật ra có thể loại bỏ khả năng đây là tai nạn, mà là một vụ án giết người.”
“Tên của triển lãm này cũng có vấn đề. Trước mắt thì nó chỉ triển lãm thi thể mà thôi. Hung thủ, thời điểm tử vong của nạn nhân, hiện trường vụ án… không có gì cả, sao nơi này được xem là mọt triển lãm án mạng đúng nghĩa được? Đúng rồi ——”
Chu Khiêm tiến lên trước, nhận lấy thi thể của đứa trẻ trong tay Bạch Trụ, quan sát gần đứa bé, có vẻ muốn nhìn kỹ làn da và lông tóc của nó.
“Những NPC kia đó nói đúng. Thi thể này giống như thật, hoàn toàn là một thi thể thật. Đứa bé này không phải tượng sáp. Liệu có khả năng đứa bé được tạo ra từ một vật liệu đặc biệt, cho nên mới giống người thật như vậy?”
Chu Khiêm nói tới đây, sau đó lắc đầu: “Nhưng cũng không đúng. Em có cảm giác đây là người thật.”
“Ừ. Anh nghĩ giống em. Đây là người thật.” Bạch Trụ nói.
“Vậy tình huống là như thế nào? Có kẻ giết một đứa trẻ ở nhà triển lãm án mạng, sau đó bỏ chạy?”
Chu Khiêm vẫn cảm thấy kỳ quái, vì hướng giải thích này có chút không rõ.
Dựa theo lẽ thường, những thứ được trưng bày trong triển lãm thường sẽ không thay đổi trong thời gian ngắn.
Như vậy thì đứa trẻ này sẽ luôn được đặt ở đây. Một khi đã như vậy thì đứa bé không có khả năng vừa bị git chết.
Trừ khi nơi này vốn không như thế này, và hung thủ chỉ vừa mới rời đi không lâu.
“Đúng là không rõ. Vào phòng khác xem thử trước đã.”
Bạch Trụ đi đến trước cửa phòng số , nhìn thoáng qua cổ tay, nói với Chu Khiêm: “Nhóm Ẩn Đao đến rồi, chuẩn bị vào gian B. Lát nữa có thể hỏi tình huống của họ một chút.”
“Em biết rồi.” Chu Khiêm nghĩ đến điều gì, chợt cười cười.
Nhìn thấy nụ cười của anh, Bạch Trụ hỏi: “Sao thế?”
Chu Khiêm đáp: “Em đang nghĩ, mười mấy tên muốn giết em sao vẫn chưa đến nưa. Haiz, anh Trụ à, có lẽ phó bản này khó quá. Bọn họ vừa nghe thấy tin đồn này nọ nên không dám vào rồi.”
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm một lúc lâu, sau đó tiếp tục đi về phía trước: “Phó bản càng khó, em càng vui.”
“Chứ sao? Em phải diễn đến mức người khác nhìn không ra, như vậy mới có cơ hội chỉnh họ được.” Chu Khiêm nhìn theo bóng dáng của Bạch Trụ, híp mắt hỏi: “Haiz, khi anh làm NPC, sao anh không tăng độ khó cho em?”
Bạch Trụ không trả lời trực tiếp câu hỏi này mà hỏi ngược lại: “Hình như là cấp hai? Anh giúp thầy chấm điểm bài thi môn toán, do nhìn nhầm nên trừ em nhiều hơn một điểm, anh nhớ rõ em đã giận anh rất lâu.”
Chu Khiêm phản bác: “Anh lôi chuyện cũ ra làm gì! Bây giờ em rất tốt tính!”
Bạch Trụ: “Ừm, anh biết rồi.”
Chu Khiêm: “Thật mà!”
Hai người vừa đi vừa nói, nhanh chóng bước vào phòng triển lãm số .
Phòng triển lãm tối đen như phòng số sau đó bừng sáng lên, trần nhà, mặt đất, vách tường đều là màu trắng, ở đây cũng chỉ có một thi thể nằm lẻ loi ngay chính giữa.
Thi thể này là của một cô bé, có lẽ khoảng , tuổi.
Bước đầu kiểm tra, trên người cô bé cũng không có vết thương ngoài, khóe miệng hơi sùi bọt mép.
Kiểm tra xong thi thể, Chu Khiêm chọt chọt bả vai Bạch Trụ, lại chỉ tay xuống mặt đất: “Anh nhìn ở đây.”
Bạch Trụ cúi đầu, nhìn cái tên mà Chu Khiêm chỉ.
Bên trên có hai chữ “Kha Tuyết”.
—— Cô bé này cũng có họ Kha!
Phòng số không phải là phòng cuối của gian triển lãm A. Gian triển lãm vẫn kéo dài về phía trước.
Sau đó, Chu Khiêm và Bạch Trụ đã đi hết một lần triển lãm A, phát hiện có bảy phòng triển lãm, mỗi phòng triển lãm đều có một thi thể của một trẻ sơ sinh hoặc một đứa trẻ, lớn tuổi nhất không vượt quá tuổi.
Trong đó có sáu đứa trẻ họ “Kha”, một cậu bé họ “Hứa”.
Sau phòng triển lãm số không có đường, bọn họ đành phải đi theo đường cũ quay về phòng số .
Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng ồn ào náo động, có vẻ có rất nhiều người đến.
Không bao lâu sau, có tám người vào trong phòng số của gian triển lãm A.
Chính là những tên muốn giết Chu Khiêm mà hai người họ gặp trên bờ biển.
Trong nhóm người này không còn tên đầu trọc.
Chu Khiêm đánh giá, sau khi mười mấy người này tiến vào thì chia làm hai nhóm, một nhóm là tên đầu trọc dẫn đội đi vào gian B, một nhóm là của tên tóc dài dẫn đội đi vào gian A.
Khi vừa nhìn thấy Chu Khiêm, tên tóc dài liền hung tợn cười nhạo một tiếng, ở phía sau gã, những tên đàn em sôi nổi lên tiếng, dáng vẻ như muốn ra tay xử lý Chu Khiêm ngay lập tức.
Chu Khiêm hờ hững ngáp một cái: “Chỗ này có hạn chế thời gian, nhắc nhở thân thiện với mấy người nên nắm chắc thời gian mà xem xong triển lãm, sau đó mới tính toán trả nợ ân oán. Ngoài ra… Chậc, mấy tên nhát cáy như mấy người tới muộn quá, tôi giấu hết manh mối quan trọng rồi.”
“Mày con mẹ nó ——”
Một tên đàn em nhào về phía Chu Khiêm.
Tên tóc dài bóng nhỡn đã bình tĩnh hơn nhiều so với ở trên bãi biển, quát lớn: “Vào trong xem triển lãm đi đã rồi nói sau. Phó bản này rất tà môn. Đừng thiếu cảnh giác.”
Tên tóc dài nói xong, tám người liền bước vào phòng số , Chu Khiêm nháy mắt với Bạch Trụ, hai người chuẩn bị rời khỏi phòng số để ra ngoài hành lang thì một nhân viên tóc ngắn mặc váy đỏ chợt xuất hiện, giơ tay cản lại.
Váy đỏ, môi đỏ, lông mi dài cong vút, đôi mắt âm trầm nặng nề, hơn nữa gương mặt quá trắng, cô gái này là một ma nữ tiêu chuẩn.
“Thưa quý khách, chuyến thăm quan chưa kết thúc. Chưa thể rời đi được.” Nhân viên lời ít ý nhiều nói.
“Khi nào mới kết thúc?” Chu Khiêm hỏi.
“Xin chờ. Chờ một chút. Nhiệm vụ sắp bắt đầu. Gian triển lãm A sẽ tạm thời đóng cửa.” Nhân viên cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Trên hàm răng còn dính một ít son môi, màu đỏ nổi bật giữa màu trắng khiến Chu Khiêm nhíu mày theo bản năng.
Ở bên kia, không thể kiểm tra tỉ mỉ như Chu Khiêm và Bạch Trụ nên tám người thăm quan với tốc độ cực nhanh, vùn vụt như gió mà quay lại phòng số .
Có lẽ cảm thấy gian triển lãm quỷ dị khó nói, bọn họ cũng muốn rời khỏi phòng số ra ngoài hành lang, ra ngoài rồi tính sau.
Ngay lúc này, một tiếng “rầm” vang lên thật lớn, cửa vào gian triển lãm A bị đóng lại. Cùng lúc đó, toàn bộ ánh đèn đều vụt tắt, khu triển lãm chìm trong đêm đen.
“Đm cái quỷ gì vậy?”
“Ai đang sờ tao? Con mẹ nó là con nít hả?”
“Anh Ba, đừng làm em sợ, em con mẹ nó…”
“Không thể nào không thể nào, có quỷ thật hả!”
Chu Khiêm bị ồn ào đến phiền, nhỏ giọng nói với Bạch Trụ ở bên cạnh: “Mấy ông anh này không im lặng sớm hơn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc quan màn của chúng ta ——”
逗比 (đậu bỉ): tiếng lóng chỉ những người ngớ ngẩn nhưng hài hước
Sau đó anh sửng sốt, vì Bạch Trụ đang nắm tay anh.
“Anh làm gì vậy?”
“Có gì đó không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
Chu Khiêm vừa lên tiếng, mới nhận ra giọng nói của mình và Bạch Trụ đều đã thay đổi —— đây là giọng của trẻ con.
Ánh đèn chợt ngời sáng.
Chu Khiêm thấy mình đang đứng ở trong một phòng khách rộng lớn nhưng bừa bộn.
Bây giờ, anh đang đứng bên cạnh sô pha, trên sàn trước mắt là một chiếc xe lửa đồ chơi, Bạch Trụ đang đứng bên cạnh nắm tay anh.
Khi anh vừa quay đầu nhìn Bạch Trụ, đối phương chỉ lớn chừng khoảng tuổi.
Hiển nhiên, trông anh cũng chỉ tầm , tuổi, không to hơn chiếc sô pha bên cạnh là bao.
Trong phòng khách, tám người khác cũng nhận ra mình đã bị thu nhỏ, ai nấy cũng tru tréo như quỷ khóc sói gào.
Chu Khiêm chỉ cười cười nhìn Bạch Trụ: “Ôi chao, lần đầu gặp anh, anh cũng chỉ lớn như thế này thôi nhỉ? Không ngờ lại có cơ hội nhìn thấy anh lúc nhỏ một lần nữa.”
Vươn tay nhéo má Bạch Trụ, Chu Khiêm toe toét cười: “Bé Bạch Trụ đáng yêu quá đi, lúc này trông anh vẫn còn beo béo nè.”
Cửa phòng khách chợt mở ra.
Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa bước vào: “Các con, mẹ về rồi! Các con có nhớ mẹ không?”
“Vậy là… mười người chơi đều là con của người phụ nữ này?”
Nghe xong, Chu Khiêm nhỏ giọng nói với Bạch Trụ: “Sao phó bản này giống với tag nhất thai đa bảo vậy?”
一胎多宝: một tag khá lạ trong truyện ngôn tình, có chi tiết nữ chính sinh nhiều con cùng một lúc, không phải sinh ba, sinh bốn, mà là sinh sáu, sinh bảy trở lên
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm một lúc lâu, biểu tình nhàn nhạt, nhỏ giọng hỏi lại: “Bình thường em đọc tiểu thuyết gì vậy?”
Chu Khiêm quyết đoán đáp: “Em không có đọc! Tề Lưu Hành bạn cùng phòng của em đọc!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tề:???