Thốn Mang

chương 200: độ kiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Giữa đám bạch vân.

Gần trăm người Thượng Thanh cung, dẫn đầu bởi Đại trưởng lão Ngọc Minh chân nhân cưỡi mây đạp gió, phi thẳng về bình nguyên phía tây Thiên Vân sơn mạch. Hôm nay chính là ngày hạ chí (1), ngày mai là ngày Tiêu Diêu tán nhân độ kiếp, Ngọc Minh chân nhân đương nhiên là muốn đến sớm một chút.

Đám người này cười nói vui vẻ, hiển nhiên là tâm tình đều rất tốt.

- Đại trưởng lão, lần này quả là sảng khoái. Tại trận chiến giành Hạnh Linh Thất Sắc hoa, Tinh Cực tông hung hăng như thế nào! Hừ, giờ đây ngược lại phải để Tiêu Diêu tán nhân công khai thời gian cùng địa điểm độ kiếp.

Tằng Thăng trưởng lão đắc ý cười nói.

Ái tử, ái đồ của hắn bị giết, đương nhiên là trong lòng tràn đầy oán hận với Lý Dương và Tinh Cực tông. Chỉ là hiện tại Tinh Cực tông thế lực cực lớn, cũng không phải là tông phái Thượng Thanh cung có thể hủy diệt được, cho nên Tằng Thăng trưởng lão lúc nào trong bụng cũng tràn đầy oán khí.

Lần này Tinh Cực tông bị chèn ép, Tiêu Diêu tán nhân phải công khai thời gian và địa điểm độ kiếp, đây không phải là khiến cho Tằng Thăng cảm thấy khoái trá sao.

- Lý Dương tặc tử, nghe nói cực kỳ kiêu căng, bất quá không cần nóng nảy, Tiêu Diêu tán nhân cho dù có độ kiếp thành công, cũng sẽ phi thăng trong vòng vài năm. Đến lúc đó, Thượng Thanh cung ta ra tay, một lần diệt sạch bọn chúng. Tằng Thăng, ngươi nói như vậy có tốt không?

Nguyên Thanh trưởng lão trong trận chiến đoạt Hạnh Linh Thất Sắc hoa bị Lý Dương hủy mất nhục thể, đối với Lý Dương cũng cực kỳ thống hận. Hiện tại bọn chúng còn lo lắng Tiêu Diêu tán nhân, cho nên không dám ra tay, đợi tới khi Tiêu Diêu tán nhân phi thăng, tới lúc đó…

- Nguyên Thanh, không cần phải vội, đới tới khi Tiên giới tiền bối hạ phàm, tới lúc đó…

Tằng Thăng không khỏi đắc ý.

Ngọc Minh chân nhân nghe vậy cũng mỉm cười rạng rỡ, không phải chỉ là nhẫn nhịn một lúc thôi sao? Tiêu Diêu tán nhân kia cũng sẽ nhanh chóng phi thăng thôi, sợ cái gì? Nói không chừng lần này độ kiếp thất bại, trực tiếp hồn phi phách tán!

- Mọi người, nhanh lên chút nào, trước khi trời tối, phải tới được bình nguyên phía tây.

Ngọc Minh chân nhân vừa ra lệnh, nhất thời tốc độ của cả bọn tăng lên rất nhiều, một trăm bóng người xẹt qua đường chân trời, nhằm hướng cực bắc của Thiên Vân sơn mạch bay tới.

Đêm đến.

Trên bình nguyên phía tây Thiên Vân sơn mạch, Tinh Cực tông lần này có tới hơn trăm đệ tử có mặt, thậm chí còn an bài từng khu vực cho các vị tu tiên giả, tránh cho bọn họ bị thiên kiếp làm tổn thương.

Cả một biển người.

Xung quanh chỗ Tiêu Diêu tán nhân sắp độ kiếp, có đến mấy vạn tu tiên giả, bàn luận, nói chuyện với nhau cực kỳ huyên náo.

- A, Hoàng Sơn chân nhân, ngươi cũng tới rồi hả. Lần nà Tiêu Diêu tán nhân độ kiếp, đồng đạo đến quả thực là đông a!

Lam Phong chân nhân vừa nhìn thấy Hoàng Sơn chân nhân, lập tức bước tới cười nói.

Hoàng Sơn chân nhân cũng mỉm cười nói:

- Tiêu Diêu tán nhân lần này độ đệ cửu tán tiên thiên kiếp, đó là đại sự của cả Côn Luân tiên cảnh này, ta sao lại có thể không đến được? Đệ tử trong tông phái của ta ai ai cũng muốn được tới xem, cho nên lần này ta dẫn theo hơn nửa số đệ tử trong phái tới đây để mở rộng tầm mắt.

- Ài, sao giờ người của Thượng Thanh cung vẫn chưa tới?

Lam Phong chân nhân bỗng tò mò nói.

Hoàng Sơn chân nhân cũng có chút tò mò:

- Đúng vậy, xem ra người của Thượng Thanh cung còn muốn đến xem hơn chúng ta, sao giờ vẫn còn chưa tới?

Hốt nhiên!

- Vù vù...!

Từ chân trời phía nam, một đám mây khổng lồ nhẹ nhàng bay tới, những đám người tu chân giả ở đây chỉ liếc mắt cũng đã biết là có người đang cưỡi mây đến.

Theo như quy củ thì cho dù là cưỡi mây đi đâu, trước khi tới nơi, bình thường đều phải bước xuống khỏi đám mây, sau đó ngự không phi hành, bởi vì cưỡi mây tới tận nơi là một loại hành vi không tôn trọng chủ nhà. (2)

Nhưng người của Thượng Thanh cung, cưỡi mây phi hành, cực kỳ kiêu ngạo trực tiếp bay tới nơi, thậm chí khi hạ đến khi hạ xuống mới tản mây ra.

- Thì ra là người của Thượng Thanh cung, thảm nào lại kiêu ngạo như vậy?

Một tu tiên giả liền than.

Tu tiên giả bên cạnh khinh thường nói:

- Thượng Thanh cung luôn kiêu ngạo như vậy, còn nhớ lần đại chiến vì Hạnh Linh Thất Sắc hoa trước không? Bị Tiêu Diêu tán nhân dạy cho một bài học, mười hai vị tán tiên bị một kiếm giết hết, cả Ngọc Minh chân nhân cũng sợ đến mức mặt trắng bệch ra.

- Nếu ta có thực lực như Tiêu Diêu tán nhân thì sớm đã diệt Thượng Thanh cung rồi, từ trước tới giờ nhìn bọn chúng đã thấy không vừa mắt.

Tu chân giả này nghĩ thầm, bề ngoài thì không một ai dám nói, dù sao vẫn còn phải dè chừng thực lực của người. Thượng Thanh cung dù chết mất mười hai vị tán tiên, nhưng cao thủ vẫn còn không ít, cơ nghiệp cả vạn năm cũng không phải là chuyện đùa.

Đệ tử Tinh Cực tông sắc mặt ai ai cũng trầm xuống.

Lý Dương từ khi phát hiện ra người của Thượng Thanh cung đến, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.

- Ngọc Minh chân nhân, vãn bối là Minh Hoàng tông Hoàng Sơn, ra mắt chân nhân.

Hoàng Sơn chân nhân vội cúi đầu nói.

Lam Phong chân nhân bên cạnh cũng cúi đầu chào Ngọc Minh chân nhân.

Ngọc Minh chân nhân mỉm cười nói:

- Hai vị tông chủ. không cần đa lễ như vậy, Ngọc Minh ta còn phải cảm ơn hai vị. Trời cũng đã tối rồi, mọi người chuẩn bị vào khu vực quan sát nghỉ ngơi đi thôi! Đúng rồi, khu vực của Thượng Thanh cung bọn ta là ở đâu?

Hoàng Sơn chân nhân lắc đầu nói:

- Không rõ nữa, việc này là do người của Tinh Cực tông sắp xếp, tiền bối thử cử người đi hỏi xem sao.

Nhưng lúc này, Lý Dương đứng chắn trước mặt Tằng Thăng.

Tằng Thăng vừa nhìn thấy Lý Dương, đã cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, giết ái tử, giết ái đồ, hủy nhục thân. Chỉ một việc đã đủ khiến Tằng Thăng phát cuồng. Hắn ở Thượng Thanh cung còn có thể nhẫn nhịn được, nhưng vừa nình thấy mặt Lý Dương, đã không thể nào khống chế được bản thân.

- Lý Dương đạo hữu, dạo này có khỏe không?

Trên mặt Tằng Thăng lộ chút khinh bỉ, chế nhạo hỏi.

Lý Dương liếc nhìn Tằng Thăng một cái, sắc mặt không hề thay đổi:

- Không khỏe lắm, đặc biệt là khi gặp một vài người tâm tình lại càng không tốt.

Nghĩa phụ của hắn vì hắn, vì Tinh Cực tông mà công khai địa điểm cùng thời gian độ kiếp, việc này khiến cho Lý Dương hết sức áy náy.

Mấy ngày nay, hắn vẫn muốn tìm hiểu xem, rốt cuộc là ai đứng ở phía sau tung tin đồn.

Danh tiếng?

Lý Dương không để ý, hắn là tu ma, cũng sẽ rất nhanh độ kiếp, vì sao phải quan tâm xem người của Côn Luân tiên cảnh nghĩ gì về mình? Chỉ là Tiêu Diêu tán nhân lo lắng cho hắn, không muốn Lý Dương phải chịu ủy khuất.

- Đừng để cho ta biết được là ai đứng đằng sau tung tin đồn khiến cho cả Côn Luân tiên cảnh đều biết việc độ kiếp, nếu không…

Lý Dương hừ lạnh trong lòng, trừng mắt cay độc nhìn về phía Tằng Thăng.

Tằng Thăng bị Lý Dương trừng mắt không khỏi tức giận, truyền âm nói:

- Tiểu tử, đừng có ngông cuồng với ta, một ngày nào đó ta sẽ khiến cho ngươi không được chết tử tế, ngưoi cứ chờ xem, nhanh thôi, nhanh thôi!

Lý Dương tâm ý máy động, lập tức truyền âm nói:

- Tằng Thăng lão thất phu ngươi tại sao lại tung tin đồn công khai chuyện nghĩa phụ ta độ kiếp?

Tằng Thăng đắc ý nói:

- Sao nào? Thượng Thanh cung ta tung tin đồn thì đã sao? Hừ hừ, dù sao cũng đã thành sự thật rồi, Đại trưởng lão người cũng thực là thông minh, nghĩ ra được phương pháp này. Ha ha, có phải là đang rất tức giận hay không? Lý Dương, ngươi có phải đang rất tức giận hay không? Ha ha… Lý Dương, ngươi cứ hy vọng nghĩa phụ ngươi độ kiếp thành công đi, nếu như hắn thất bại mất mạng, để xem ai sẽ bảo vệ nổi ngươi!

Tằng Thăng có vẻ rất đắc ý.

- Quả nhiên, quả nhiên!

Trong mắt Lý Dương hiện lên một tia băng lãnh.

Hắn rốt cuộc cũng đã khẳng định, việc này là do Thượng Thanh cung gây ra.

- Đã như vậy, hừ!

Lý Dương từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, thân hình vừa lóe lên đã bay cao hơn mười trượng đứng giữa tầng không, lớn tiếng nói:

- Các vị im lặng một lúc, bây giờ ta sẽ sắp xếp khu vực quan sát cho các vị.

Cả đám tu tiên giả lập tức im lặng.

Vài vạn người ở đây, nếu không sắp xếp gì cả, quả thực là quá hỗn loạn.

- Bây giờ ta sẽ an bài khu vực Tinh Cực tông đã bố trí cấm chế, khu vực này là khu vực gần địa điểm độ kiếp nhất, còn như những người không có tên, cứ ở bên ngoài khu vực cấm chế nghỉ ngơi, giờ ta sẽ báo danh một lát.

- Độn Giáp tông đạo hữu ở khu vực phía đông nam, đúng chính là bên đó. Bách Hoa tông ở khu vực gần sát với Độn Giáp tông chính là khu vực phía tây nam.

- Tạm Thết tông ở khu vực phía đông bắc, Ngũ Hành môn ở khu vực phía chính tây, Kim Cương môn ở khu vực phía tây bắc.

- Tây Cực môn ở khu vực phía bắc, Bắc Tông Ngũ môn ở khu vực phía nam.

- Tinh Cực tông ta ở tại khu vực phía đông, còn như Thục Sơn kiếm phái đạo hữu cũng sẽ ở cùng Tinh Cực tông ta. Những đệ tử của tông phái khác, cùng với tán tu có thể ở khu vực bên ngoài nghỉ ngơi!

Lý Dương nói xong liền hạ xuống.

Thập đại tông phái, Lý Dương chỉ an bài có chín đại tông phái, trong đó Thượng Thanh cung lại không có chỗ.

Ngoại trừ Thượng Thanh cung không một ai có ý kiến, sắp xếp như vậy cũng rất bình thường, mười đại tông phái thực lực cường đại, an bài vị trí tốt, những đệ tử của tông phía khác sẽ đứng sau mấy đại tông phái kia từ xa quan sát.

- Ờ, sao lại không có Thượng Thanh cung? Vừa rồi tựa như không nghe thấy việc sắp xếp chỗ cho Thượng Thanh cung! Sư huynh, ngươi có nghe rõ không?

Một vị tu chân áo lam nói với bạn mình.

- Đúng vậy, ta cũng không nghe thấy, vừa rồi ta còn tưởng rằng mình nghe lầm, thì ra là không phải, thực sự là không có Thượng Thanh cung a. Sư đệ, ngươi nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?

Vị sư huynh này nghi hoặc nói.

- Ha ha, sư huynh còn nhớ trận đại chiến tranh đoạt Hạnh Linh Thất Sắc hoa không? Tinh Cực tông cùng Thượng Thanh cung không phải có mâu thuẫn sao? Lần này nói không chừng là không cấp cho Thượng Thanh cung khu vực nghỉ ngơi riêng biệt! Cứ nhìn xem Thượng Thanh cung ứng phó ra sao, nói không chừng lại sắp có một trận đại chiến.

Tu chân giả áo lam nhất thời hưng phấn nói.

- Sư đệ, nói không chừng lại đúng như vậy, chờ xem kịch hay thôi, Thượng Thanh cung sẽ không bỏ qua đâu!

Thanh âm của Lý Dương truyền đến tai của từng người, ai ai cũng nghe được rõ ràng, tất cả đều muốn xem thư xem Thượng Thanh cung sẽ phản ứng ra sao?

- Chỗ của Thượng Thanh cung bọn ta đâu?

Tằng Thăng cao giọng hỏi Lý Dương.

Lý Dương cũng cao giọng đáp:

- Tằng Thăng trưởng lão tôn kính, ngươi không phải sau khi tu tán tiên, tai xuất hiện vấn đề đó chứ? Ta không phải nói rất rõ ràng rồi sao? Những môn phái khác ở bên ngoài khu vực có cấm chế nghỉ ngơi, chẳng lẽ ta phải nhắc lại một lần nữa?

Tằng Thăng lập tức giận dữ:

- Ngươi muốn để đệ tử của Thượng Thanh cung ta phải ở cùng một chỗ với đệ tử của mấy tiểu tông phái không ra đâu vào đâu sao?

Lời này vừa nói ra...

Hơn nửa số người tại trường sắc mặt đều thay đổi, sự khinh bỉ của Tằng Thăng đối với đệ tử của mấy tiểu môn phái tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng. Thượng Thanh cung đệ tử tuy bình thường luôn tỏ vẻ kiêu ngạo nhưng đệ tử của mấy môn phái nhỏ này còn nhẫn nhịn được.

Nhưng hiện tại, mấy vạn người tụ tập, ngay trước đám đông Tằng Thăng lại nó như vậy, quả là khiến cho đám người này tức giận.

- Tằng Thăng trường lão!

Ngọc Minh chân nhân bước tới trước mặt Tằng Thăng, trừng mắt một cái, hiển nhiên hắn cũng tức giận. Tằng Thăng này thật là ngu ngốc, không ngờ trước mặt bao nhiêu người như vậy lại dám nói lời này, bất quá Ngọc Minh chân nhân cũng không dám trừng phạt Tằng Thăng gì cả.

Dẫu sao Tằng gia tại Thượng Thanh cung trên Tiên giới cũng có không ít ảnh hưởng, Ngọc Minh chân nhân hắn không thể trêu vào được, cho nên dù có tức giận cũng chỉ có thể nói một hai câu mà thôi.

Ngọc Minh chân nhân đưa mắt nhìn Lý Dương:

- Lý Dương, nghĩa tử của Tiêu Diêu tán nhân, ta biết ngươi. Lần trước chính là ngươi khiến cho Thượng Thanh cung ta tổn thất không ít!

Ngọc Minh chân nhân cười lạnh nói:

- Lần này không ngờ cả một chỗ quan sát cũng không cấp cho Thượng Thanh cung ta, chẳng lẽ ngươi thật sự không coi Thượng Thanh cung ta ra gì?

Lý Dương nhìn Ngọc Minh chân nhân, một lúc lâu sau, mới nói:

- Đúng!

Rồi Lý Dương thận trọng đưa mắt nhìn Ngọc Minh chân nhân, thở dài nói:

- A, Ngọc Minh chân nhân, ta không ngờ dược rằng ngươi tự biết mình như thế! bội phúc!

Ngọc Minh chân nhân cứng người lại, khí tức từ trong ngực bốc lên, một ngụm tiên huyết phóng ra xộc thẳng lên miệng. Hắn cường hoành ép xuống, nếu như mà hắn thổ huyết, không phải là sẽ bị cười đến chết sao? Bất quá cho dù như vậy, sắc mặt của hắn vẫn đỏ rực như trước.

- Ha... Ha...

Gần vạn tu chân giả bị lời của Tằng Thăng làm cho tức giận, nghe thấy Lý Dương trả lời như vậy, cả đám đều cười lớn, tựa như dáng vẻ khổ sở của Ngọc Minh chân nhân khiến cho ai ai cũng rất hưng phấn.

- Ảo Quang chân nhân, ngươi dạy đứa cháu bảo bối của mình như vậy sao?

Ngọc Minh chân nhân hét lớn một tiếng, nhất thời át hết những tiếng cười đi.

Ảo Quang chân nhân, Thục Sơn kiếm phái chưởng môn Trần Kiếm Phong, Kim Kiếm tôn giả ba người bỗng nhiên từ xa đồng thời đi tới chỗ Ngọc Minh chân nhân.

Ảo Quang chân nhân lạnh lùng nói:

- Ta dạy cháu của ta thế nào là chuyện của ngươi sao? Ngọc Minh, ngươi nghe ta nói đây, Tinh Cực tông ta trước nay không có ngờ rằng, khi trước vài trăm người Thượng Thanh cung vây công muốn giết cháu ta, không ngờ vẫn còn mặt dày tới đây. Ta thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho các vị tiền bối của Thượng Thanh cung!!! Các ngươi hôm nay không ngờ vẫn còn mặt mũi tới đây sao?

Kim Kiếm tôn giả cười to nói:

- Ngọc Minh a, ta vẫn cho rằng da mặt ngươi rất dày, chỉ là không ngờ rằng, da mặt ngươi lại dạy tới như vậy.

Ảo Quang chân nhân cùng Kim Kiếm tôn giả hai người nói như vậy giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt mấy vạn đồng đạo tu tiên giả, là do từ trước Ảo Quang chân nhân và Kim Kiếm tôn giả đã có một thỏa ước gì đó để liên thủ đối phó Thượng Thanh cung. Như việc an bài khu vực nghỉ ngơi chỉ là bắt đầu, còn chờ cho Ngọc Minh chân nhân tức giận hết sức!

Ngọc Minh chân nhân sững người, sắc mặt lập tức trầm xuống như muốn rớt ra.

- Đại trưởng lão sao lại có thể tới bước này, Tinh Cực tông không ngờ lại trở mặt với bọn ta? Chúng ta nên làm thế nào đây?

Nguyên Minh trưởng lão đứng sau Ngọc Minh chân nhân hoảng hốt truyền âm hỏi.

-

Chú thích:

1: Hạ chí, theo thuật ngữ thiên văn học, là thời điểm liên quan đến vị trí của hành tinh trên quỹ đạo quanh Mặt Trời. Nó là lúc kinh độ Mặt Trời bằng 90 độ.

Hạ chí là ngày mà thời gian ban ngày dài nhất và thời gian ban đêm ngắn nhất nếu vị trí của người quan sát không phải ở hai cực. Thời gian này thông thường rơi vào ngày 21 tháng 6 hoặc 22 tháng 6 (ở Bắc Bán Cầu) hoặc 21 tháng 12 hay 22 tháng 12 (ở Nam Bán Cầu). Tuy nhiên cách định nghĩa này có phần không rõ ràng do độ nghiêng lớn nhất của trục quay Trái Đất là xấp xỉ 23,45° nên đối với những người quan sát ở các vĩ độ cao hơn 66,55° bắc sẽ thấy thời gian ban ngày trong những ngày cận kề với thời điểm Hạ chí ở nửa bán cầu này có thể kéo dài đến 24 h (Xem thêm đêm trắng để biết rõ hơn); hoặc ngược lại, ở Nam Bán Cầu trong những ngày xung quanh ngày 21-22 tháng 12. Do vậy không thể biết chính xác ngày nào là ngày Hạ chí theo kiểu định nghĩa này.

Theo quan điểm của người Trung Hoa và các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại thì ngày Hạ chí là phù hợp với các tính toán của thiên văn học đối với Bắc Bán Cầu. Xem thêm tiết khí.

Giữa mùa hè là khoảng thời gian quanh ngày Hạ chí đối với nhiều nước, tuy có ngoại lệ như Mỹ thì Hạ chí lại là ngày bắt đầu mùa hè. Có nhiều lễ hội truyền thống được tổ chức vào ngày Hạ chí như Lễ hội Sankt Hans Aften của Đan Mạch hay lễ hội Litha của đạo Wicca, một trong tám lễ hội Sabbat của những người theo đạo đa thần giáo kiểu mới (neopagan) này.

2: Giống như thời cổ đại, tới nhà người ta, phải xuống ngựa trước khi qua cửa, đây là cùng một đạo lý - tác giả.

Chúc mừng ngày phụ nữ Việt Nam 20 - 10

Nhóm dịch chúng tôi đang gặp chút khó khăn, rất mong anh em TTV ủng hộ tham gia dịch tại đây:

Tập 6: Phong khởi vân dũng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio