Thiên Hai Mươi Ba - Sơ Nhập Vũ Trụ Hải
Chương Mười Chín - Ngàn Năm
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Người dịch: Workman
Nguồn: ttv.com
- Lớn lên!
- Lớn lên!
- Lớn lên! Chủ nhân, lớn nữa!
Thí Ngô liên tục phát tới La Phong những luồng tin tức.
La Phong cũng toàn lực ứng phó.
Thí Ngô Vũ Dực vốn vì trong thời gian vô tận lúc trước, lúc xảy ra cuộc chiến lần đó, sáu cặp cánh phân chia, thì cái nào cũng có tổn hại rất lớn. Cặp cánh đứng đầu trong sáu cặp là ‘Cánh Chim Trắng’ vì có Nguyên, cho dù luôn phiêu đãng, nhưng ít nhất một vài tổn hại bên trong cũng đã sớm khôi phục. Chỉ còn lại có ba chỗ thương thế khác phải thôn phệ nhiều tài trân quý mới khôi phục được. Nó lại nhờ có 'Nguyên', nên vẫn có thể triển lộ uy năng ngập trời.
Năm cặp cánh khác thì thảm hơn, đã bị chia ra, không biết phiêu bạc tới chỗ nào, hơn nữa cái nào cái nấy đều bị tổn hại, uy năng hạ xuống rất nhiều, hơn nữa lại không có Nguyên làm hạch tâm, do đó khi phiêu bạc trải qua một vài hiểm cảnh, như vài hiểm cảnh ở tam đại tuyệt địa, hoàn toàn có thể làm một Vũ Trụ Tối Cường Giả chết đi, có thể hủy diệt cả chí bảo đỉnh cao, nên những cánh chim này mặc dù vượt qua, nhưng tổn hại nghiêm trọng hơn nữa.
Mãi đến hôm nay, cặp cánh của La Phong mới có thể tận tình thôn phệ năng lượng của Nguyên để khôi phục bản thân
- Dừng, dừng lại.
Cánh Chim Trắng kiệt lực quát.
- Lớn lên, Lớn lên, Lớn lên.
Thí Ngô vẫn một mạch thúc dục La Phong.
Thí Ngô Vũ Dực càng thêm hoàn mỹ, việc hóa lớn lên cũng dễ dàng hơn nữa.
Thể tích càng lớn, vậy cũng có khả năng hấp thu nhiều lưỡi đao ánh sáng hơn.
Bốn phiến cánh chim, cao vô cùng vô tận!
Đều lan ra vài năm ánh sáng. Cả Thí Ngô Vũ Dực hoàn toàn có thể sánh ngang với Quang Dực khổng lồ. Quang Dực đã bắt đầu rung động, tựa như muốn đổ xuống, vô số lưỡi đao ánh sáng bay về phía Thí Ngô Vũ Dực, dung nhập vào trong đó.
- Chủ nhân, thời gian vô tận, vô số bộ phận của ta đã bị hư tổn. Bây giờ đã khôi phục được khoảng một thành!
Thí Ngô có vẻ rất hưng phấn.
“Mới một thành? Đã nửa ngày rồi mà. “La Phong thầm kinh hãi.
Chí bảo chí cường bực này muốn khôi phục quả nhiên rất lâu. May mà có Nguyên, nếu không chỉ dựa vào mình, ít nhất trong thời gian ngắn với thần lực của mình cũng căn bản không thể làm được.
- Ngươi là cường đạo.
- Ngươi là đạo tặc! Đây là năng lượng của ta! Của ta!
Cánh Chim Trắng lúc đầu còn ngăn cản, về sau nó hoàn toàn chỉ chửi mắng.
- Đến đây, ngươi tới đây. Có bổn sự giết ta đi. Ta há sợ ngươi sao?
Thí Ngô kêu gào.
- Huống chi năng lượng là của sáu cặp cánh chúng ta, ta bây giờ lấy đi một chút khôi phục bản thân chẳng lẽ có gì sai, ngươi còn độc chiếm được sao?
- Ta là cánh chim có Nguyên!
Cánh Chim Trắng cả giận nói.
- Ha ha... Một Linh mà thôi, không có một chút kĩ năng công kích gì. Ta đã có chủ nhân, ngươi chờ xem. Ta đã biết chi tiết về ngươi, tương lai chủ nhân nhất định sẽ nhận ngươi.
Thí Ngô đắc ý.
- Nha nha nha... Nằm mơ... Nằm mơ, chủ nhân ngươi muốn thu ta hả? Không thể đâu. Ta sẽ sớm tìm một chủ nhân, cho chủ nhân mới của ta tiêu diệt chủ nhân nhân loại của ngươi, sau đó nuốt luôn ngươi...
Cánh Chim Trắng hậm hực nói.
Hai bên bản thân tuy có trí tuệ, nhưng không tính là sinh mạng, cũng không thể chiến đấu. Hơn nữa chúng đều lần lượt là những bộ phận khác nhau từ một chí bảo chí cường sinh ra. Nếu có một ngày, Thí Ngô Vũ Dực và Cánh Chim Trắng dung hợp thật, vậy hai Linh này nhất định chỉ có một có thể sống thôi
Hai bên nhất định có một phải diệt vong.
Do đó Linh của Thí Ngô và Cánh Chim Trắng cũng hoàn toàn liều mạng. Thí Ngô nghĩ biện pháp giúp La Phong nhận Cánh Chim Trắng. Còn Cánh Chim Trắng ngay từ đầu thuần túy là vì điều kiện của La Phong không đủ, muốn giết chết La Phong, nuốt luôn rất nhiều chí bảo trên người La Phong để khôi phục bản thân.
Bây giờ Thí Ngô sinh ra, Cánh Chim Trắng càng không thể giúp La Phong.
Nó hiểu rất rõ, nhân loại kia nhất định sẽ tín nhiệm Linh mới sinh ra.
- Ngươi còn tìm chủ nhân khác được sao? Một Vũ Trụ Tôn Giả có ý chí Vũ Trụ Tối Cường Giả, có thể đi tới trước mặt ngươi được à? Hay nói là có một Vũ Trụ Chi Chủ có ý chí đáng sợ hơn nữa tới trước mặt ngươi?
Thí Ngô đắc ý vạn phần.
- Ha ha, ngươi nhất định phải chết. Biết rõ phải chết, ngươi cũng chẳng có biện pháp gì, muốn trốn cũng không thể di động.
Linh... Chính là bi kịch như vậy.
Không thể tự mình khống chế chí bảo di động.
- Ngươi, ngươi. Ta nhất định có thể tìm được một chủ nhân mới, sau đó nuốt cả ngươi. Ngươi nhất định sẽ chết, sẽ chết.
Linh của Cánh Chim Trắng hơi phát điên. Nó ngược lại không hận nhân loại, mà lại hận ‘Thí Ngô’.
Hai chúng nó nhất định chỉ có một có thể sống.
Thời gian trôi qua.
- Đã khôi phục được ba thành.
- Khôi phục bốn thành.
- Chủ nhân, khôi phục một nửa rồi.
Cách một thời gian, Thí Ngô lại hưng phấn báo cho La Phong. Đảo mắt đã qua ước cá giờ, lúc này Thí Ngô Vũ Dực đã khôi phục được chín phần.
- Gần giờ, liên tục thôn phệ vô số lưỡi đao ánh sáng, lại là năng lượng của nhân vật Siêu Việt Vũ Trụ Tối Cường Giả chưa trong ‘Nguyên’ chuyển hóa thành.
La Phong thán phục, năng lượng của Siêu Việt Vũ Trụ Tối Cường Giả cỡ đó hiếm như thế nào chứ.
Quang Dực sừng sững khổng lồ và bốn cái cánh màu bạc đều rộng vài năm ánh sáng, đứng đối diện nhau.
Vô số lưỡi đao ánh sáng từ Quang Dực khổng lồ bay về phía cánh bạc. Thoạt nhìn khổng lồ Quang Dực không bị ảnh hưởng gì, nhưng nếu so với trước đó giờ, Quang Dực khổng lồ kỳ thật đã hoàn toàn nhỏ đi một vòng! Đường kính của nó đã thiếu đi nửa năm ánh sáng, có thể tưởng tượng được tổn thất nhiều như thế nào.
- Ghê tởm. Ghê tởm, ta nhất định sẽ ăn ngươi. Nhất định.
Cánh Chim Trắng đã cùng đường, chỉ biết mắng chửi.
- Đến đây đi.
Thí Ngô Vũ Dực lại rất đắc ý.
- Chủ nhân, ta đã hoàn toàn khôi phục rồi!
Thí Ngô đột nhiên truyền tới một luồng tin tức, làm La Phong khẽ sửng sốt, rồi không khỏi mừng rỡ.
Một ngày rưỡi.
Mất một ngày rưỡi, hấp thu những lưỡi đao ánh sáng cao cấp cỡ đó, mỗi một luồng lưỡi đao ánh sáng đều mạnh hơn công kích của một Vũ Trụ Tối Cường Giả, lại hấp thu một ngày rưỡi mới làm hai cặp cánh hoàn toàn khôi phục
- Hoàn toàn? Uy năng cũng khôi phục rồi chứ?
La Phong chờ mong.
- Đúng đúng đúng. Ta đã không hề hư hao gì nữa.
Thí Ngô Vũ Dực vội nói:
- Đương nhiên ta chỉ là hai trong số sáu cặp cánh. Chủ nhân nhiều nhất cũng chỉ có thể thi triển được hai thức bí pháp mà thôi. Đương nhiên hai cặp cánh đã đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất. Cho dù có đầy đủ sáu cặp cánh, nếu vẻn vẹn chỉ có thể khu sử được thức thứ nhất và thức thứ hai, cũng chỉ bằng với việc chủ nhân khu sử bây giờ thôi.
La Phong đột nhiên sửng sốt.
- Thí Ngô, ý của ngươi là ta nhiều nhất vẫn chỉ có thể thôi phát được hai thức? Nhưng uy năng lại tăng nhiều?
- Đúng, chủ nhân, lúc trước ta hư tổn vô số, khi dùng thần lực thôi phát hoa văn kì bí, tới từng chỗ một, đều là làm nhiều công nhỏ, chỉ có thể phát huy được một ít uy năng. Còn bây giờ lại có thể bộc phát uy năng mười thành...
Thí Ngô nói.
La Phong vừa nghe đã hiểu.
Cũng giống như cái máy. Máy cũ nát, tính năng chỉ còn lại có một phần mười, còn lúc đỉnh cao mới là có tính năng tốt nhất.
- Ngươi còn thôn phệ ánh sáng nữa không?
La Phong hỏi.
- Không có cách nào nuốt được nữa.
Thí Ngô bất lực nói:
- Lúc trước ta có tổn thương, sau khi nuốt tự động sẽ hấp thu khôi phục tiêu hao hết. Nhưng bây giờ ta đã hoàn hảo, cho dù nuốt cũng không thể tiêu hao. Nó vẫn sẽ bay ra khỏi cơ thể ta. Vì trong cơ thể ta cũng không có chỗ chứa những ánh sáng này như Cánh Chim Trắng...
- Nguyên, mới là có thể chứa đựng được quang, cũng chỉ có thông qua Nguyên, mới có thể khống chế những ánh sáng này.
Thí Ngô đáp.
La Phong thầm than.
- Đáng tiếc chủ nhân lúc nãy không thể làm Cánh Chim Trắng đưa Nguyên ra ngoài. Chỉ cần Nguyên một mình ra ngoài, chủ nhân thu Nguyên vào trong Tinh Thần Tháp, nếu không có Nguyên, Cánh Chim Trắng bên ngoài cũng không hề có sức phản kháng. Chủ nhân cũng có thể dễ dàng thu luôn cả Cánh Chim Trắng vào trong Tinh Thần Tháp. Đến lúc đó chủ nhân có thể từ từ tôi luyện ý chí, đợi tới thời cơ, chủ nhân có thể nhận chủ.
Thí Ngô bất lực.
- Bây giờ chủ nhân cũng không thể làm gì được.
La Phong gật đầu.
Đúng vậy.
Lúc trước mấy mấy ngày với Cánh Chim Trắng, biết rõ Cánh Chim Trắng bố trí cạm bẫy, vẫn nhẫn nhịn. Nhưng Cánh Chim Trắng lại rất cơ cảnh, luôn không đưa hạch tâm chính thức Nguyên ra ngoài
- Chúng ta làm sao bây giờ?
La Phong phiền não.
- Biết sao được. Chỉ có thể để nó ở nơi này.
Thí Ngô nói:
- Có Nguyên, tựa như năm đó Tinh Thần Tháp ở chiến trường ngoài tinh vực chẳng ai có thể làm nó rung chuyển, chẳng ai làm rung chuyển được Cánh Chim Trắng đâu.
La Phong gật đầu.
Mình vừa rồi dùng Tinh Thần Tháp va vào nó, cũng không thể làm cho Cánh Chim Trắng rung động.
- Nó là Linh, nó không thể khống chế Cánh Chim Trắng di chuyển.
Thí Ngô nói:
- Hơn nữa nhận chủ khó khăn. Ta không tin, có thể trong thời gian ngắn mà xuất hiện một Vũ Trụ Tôn Giả có ý chí của Vũ Trụ Tối Cường Giả, còn có thể trùng hợp phát hiện ra nó. Hơn nữa còn có thể sống mà tới trước mặt Cánh Chim Trắng.
- Về phần Vũ Trụ Chi Chủ, muốn đạt tới ý chí Siêu Việt Vũ Trụ Tối Cường Giả lại càng không thực tế.
Thí Ngô rất tự tin.
- Ừm, chỉ có thể như vậy, tạm thời để nó ở nơi này.
La Phong gật đầu.
- Nhưng ta cũng không vội đi.
La Phong trong Tinh Thần Tháp, cười nhìn Cánh Chim Trắng gần đó. Sức ép ý chí vô tận điên cuồng vẫn lần lượt công kích vào La Phong,
“Thánh Địa tôi luyện ý chí bực này, dù muốn tìm cũng tìm không thấy. Trong Vũ Trụ Hải mặc dù còn có những chỗ khác, nhưng muốn đi cũng vô cùng nguy hiểm.”
Bốn đường thông đạo của Tinh Thần Tháp vươn ra bốn phiến cánh bạc nhanh chóng thu nhỏ lại rồi biến mất. Tinh Thần Tháp lại thu nhỏ lại giống như hạt bụi.
Trong phiến không gian yên tĩnh này.
Cánh Chim Trắng, Tinh Thần Tháp đứng đối diện nhau, khoảng cách đang không ngừng từ từ thu nhỏ lại.
- Nhân loại, ngươi sẽ hối hận.
Cánh Chim Trắng hơi điên cuồng, nhưng nó dù sao cũng là một Linh, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả phát sinh.
Năm này qua năm khác.
La Phong kiệt lực dụng tâm tôi luyện ý chí. Trong lúc tôi luyện, thỉnh thoảng còn ngừng lại nghiên cứu bí pháp đồ hình. Đạo Thần Thú, đặc biệt là phân thân U Hải ở Địa Cầu, cùng với thời gian lang bạt qua nhiều tinh cầu, cảm ngộ thế gian, cũng làm ý chí của La Phong dưới sự công kích đáng sợ càng thêm tôi luyện kiên định hơn.
Đảo mắt, đã qua một ngàn hai trăm năm.
Dần dần hắn đã tới sát Cánh Chim Trắng. Tinh Thần Tháp, rốt cục lần đầu tiên chạm vào nó. Tinh Thần Tháp nhỏ như hạt bụi dán tại vào Cánh Chim Trắng. Nói đúng ra, hạt bụi ‘Tinh Thần Tháp’ chạm vào một vết máu trên Cánh Chim Trắng. Vết máu có đường kính chừng nửa thước, một luồng khí tức đáng sợ điên cuồng tràn ngập.
“Rốt cục chạm tới nó. Vẻn vẹn chỉ là vết máu này mà ẩn chứa ý chí đáng sợ như vậy. “La Phong ngồi khoanh chân mở mắt, thấy vết máu ngoài Tinh Thần Tháp!