CHƯƠNG : THAI KÝ
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan an bài Lưu Cảnh ở trong sương phòng của Tô Hòa uyển, trong phòng, Dạ Quân Ly, Lâu Vũ Thần Dạ Mạch Hàn đều ở đây, Trường Lan ngồi ở trước giường đưa tay tham mạch đập của cảnh, Mạnh Thanh Hoan một bên lẳng lặng nhìn động tác của Trường Lan.
Hết thảy tất cả, kỳ thực đều ở trong kế hoạch của bọn họ, để Lưu Cảnh phát độc lúc này, dụng ý rất đơn giản, đó chính là bỏ đi nghi hoặc của lão hồ ly Lâu Vũ Thần này.
“Lưu Cảnh thế nào?” Mạnh Thanh Hoan có chút thân thiết gấp gáp hỏi, tuy rằng nàng biết, đây hết thảy đều là diễn trò, nhưng thấy sắc mặt Lưu Cảnh khó coi như vậy, nàng cũng không khỏi lo lắng.
Trường Lan nhấp môi, trầm giọng nói: “Trúng tên cũng không lo ngại, chỉ là độc tính này vô cùng bá đạo. Hơn nữa độc tính phát tác rất nhanh, Lưu Cảnh đã mất đi ý thức.” Nói hắn đỡ Lưu Cảnh lên, rút đi áo bào của hắn lộ ra vết thương sau lưng của hắn.
Chỗ trúng tên rõ ràng đã bôi thuốc trị thương, nhưng da chung quanh hiện lên màu tím đen, có dấu hiệu lan tràn, rất là hãi nhân.
“Hắn trúng độc gì?” Ánh mắt của Lâu Vũ Thần từ vết thương sau lưng Lưu Cảnh đảo qua hơi giương mắt nhìn Trường Lan.
Trường Lan khẽ thở dài: “Ta không dám kết luận, phải chờ ngự y đến hội chẩn.”
“Lẽ nào trên đời này còn có độc y tiên công tử không có thể chữa trị?” Lâu Vũ Thần nghi thanh hỏi.
Trường Lan bất tiết nhất cố, khẽ xuy một tiếng, thanh âm nhàn nhạt: “Đối với ngươi chung quy không phải thần tiênchân chính, không phải sao?” Hắn hơi đảo qua Lâu Vũ Thần, thấy ngoài điện có người bưng chậu nước, liền kêu: “Mang nước nóng đến đây.”
Người cúi đầu ngoài điện run run đi đến, trong lúc vô tình Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu đã thấy người mang nước nóng tiến vào dĩ nhiên là Lâm ma ma.
Nhớ tới cái chết của Mạnh Cửu Nhi, đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan sinh ra tức giận, nhưng hiện chưa phải thời cơ đối phó Lâm ma ma này, nàng thu liễm lửa giận trong lòng, nhìn Lâm ma ma thận trọng đi tới.
Chỉ là, lúc Lâm ma ma sắp buông chậu nước xuống, nàng ngẩng đầu thấy phía sau lưng Lưu Cảnh lộ ra trên giường hẹp, đột nhiên sợ đến sắc mặt trắng nhợt, chậu nước trong tay mất thăng bằng, phác thông một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
Vọng Thư Uyển.com
Nước nóng vẩy đầy đất, có một chút hất vào trên y phục của Trường Lan cùng với Mạnh Thanh Hoan Dạ Quân Ly.
Lâm ma ma lại coi như thấy được vật gì không thể tin, khuôn mặt khủng hoảng thất thố, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm sau lưng của Lưu Cảnh lâm vào trong kinh khủng vô tận.
“Cẩu nô tài, ngươi làm việc thế nào?” Mạnh Đức Hoài sợ đến ba hồn đã mất ngũ phách, hắn đi tới một cước đá Lâm ma ma nằm ở trên mặt đất.
Lâm ma ma bị đau nhất thời hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, “Vương gia thứ tội, là lão nô vô dụng, cầu vương gia khai ân.”
Một bên Mạnh Đức Hoài cầu tình cho nàng: “Nghĩ đến nô tài kia chưa từng thấy qua vết thương hãi nhân như vậy, nhất thời bị kinh hách, nên đụng phải vương gia, mong rằng vương gia nể mặt nàng tuổi tác đã cao, tha nàng một mạng!”
Dạ Quân Ly khẽ nhíu mày, hắn híp mắt một cái, ánh mắt đảo qua phía sau Lưu Cảnh, sau lưng của hắn ngoại trừ có vết thương hãi nhân, còn có một cái khác, là thai ký!
Một khối thai ký thanh sắc như nguyệt nha, giống như là vết thương máu ứ đọng. Nên người bình thường cũng sẽ nhầm lẫn, nhưng Dạ Quân Ly sẽ không.
Bởi vì lúc Lưu Cảnh năm tuổi đã ở cùng hắn, thai ký này hắn rất quen thuộc! Mới vừa rồi thấy Lâm ma ma phản ứng dị thường, nhưng không thể nào là bởi vì thương phía sau Lưu Cảnh.
Lâm ma ma người này theo Mạnh phu nhân làm không ít chuyện thâm độc, làm sao sẽ sợ hãi vết thương nho nhỏ này? Như vậy thì chỉ có một loại khả năng, Lâm ma ma có thể nhận thức thai kú phía sau lưng của Lưu Cảnh?