CHƯƠNG : CẦN CÓ LỢI ÍCH GÌ?
Editor: Luna Huang
Vân Thường có chút kinh ngạc lại có chút bội phục, vị cửu tiểu thư này đích thật là không giống người thường, nàng có thể thấu triệt sự tình như vậy, phân tích thanh minh như vậy, đúng là khó có được.
Vân Thường không có giấu diếm, như thực chất trả lời: “Vâng, vương gia từng nói qua, sẽ thú Phong Nguyệt Nùng vi phi.” Nhưng Vân Thường rất rõ ràng, lấy thân phận của Phong Nguyệt Nùng cũng chỉ xứng là trắc phi.
Mạnh Thanh Hoan không tiếng động cười cười, nàng sớm đoán được bởi vì nàng hiểu Dạ Quân Ly. Phong Nguyệt Nùng bởi vì hắn mà biến thành tàn tật, theo lý hắn nên chịu trách nhiệm này, thú nàng là là báo đáp tốt nhất, nói không chừng còn có thể thành một đoạn giai thoại!
Ân tình loại vật này, nếu như muốn trả là phải bỏ ra rất nhiều. Nếu không, sẽ thừa thụ lương tâm khiển trách cả đời!
Việc bất đắc dĩ, không có đúng sai!
Nàng không trách Dạ Quân Ly, nhưng cũng không có thể tiếp thu chuyện như vậy.
Có lẽ, thích Dạ Quân Ly, nàng thực sự sai rồi, chỉ hy vọng lệch lạc này còn có thể sửa cho đúng.
“Vân Thường, chúng ta trở về đi.” Nếu Dạ Quân Ly cố tình ôn chuyện với ân nhân của hắn, vậy đã nói rõ yêu nghiệt này không có chuyện gì.
Kỳ thực nàng không phải là một người dễ buông tha, mà là tâm tư nàng vô cùng hoạt bát.
Có lẽ, nàng chỉ là không muốn Dạ Quân Ly chọn ân tình cùng ái tình, bởi vì nàng sẽ không nhường bước, nếu nàng cố ý cùng một chỗ với Dạ Quân Ly, chẳng khác nào buộc Dạ Quân Ly làm người bội bạc.
Thực sự là ứng câu cổ thoại kia, ngư hòa hùng chưởng bất năng kiêm đắc. Thừa dịp tình chưa sâu sớm chặt đứt, cũng vẫn có thể xem là cử chỉ sáng suốt!
Quay đầu xe, dứt khoát rời đi, Vân Thường nhìn lén Hiên vương phủ một mắt, thấy mã xa của Phong Nguyệt Nùng cũng đã rời đi, nàng muốn đi truyền tin cho Dạ Quân Ly, ai biết Mạnh Thanh Hoan làm như phát giác tâm tư của nàng thanh âm uy nghiêm nói: “Vân Thường, nếu như ngươi muốn đi gặp Dạ Quân Ly, ta sẽ không ngăn ngươi, chỉ là sau này cũng không cần về nữa.
Vọng Thư Uyển.com
Đáy lòng Vân Thường run lên cúi đầu có chút luống cuống.
“Nếu người bên cạnh ta không phải một lòng với ta, ta cần có ích lợi gì?” Mạnh Thanh Hoan là có chút giận, nghĩ người bên cạnh nàng đều là tâm phúc của Dạ Quân Ly, bản thân làm chuyện gì đều trong lòng bàn tay của yêu nghiệt trong lòng thật là khó chịu, mới có thể giáo huấn Vân Thường như vậy.
Vân Thường nghe ra Mạnh Thanh Hoan sinh khí, nàng vội vàng thu hồi tâm tư của mình, thấp giọng nói: “Cô nương dạy phải, nô tỳ nhớ kỹ.”
Phong Nguyệt Nùng mệt mỏi tựa ở trên nhuyễn tháp không cần phải nhiều lời nữa, nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghĩ đến cô nương tên là Phong Nguyệt Nùng.
Cách xa, nàng cũng chưa nhìn thấy cô nương kia thêó nào, nhưng Phong Nguyệt Bạch ca ca của nàng, Mạnh Thanh Hoan là đã gặp. Ca ca phong tư tuyển tú tướng mạo đường đường, muội muội tự nhiên không kém đi nơi nào.
Cho tới bây giờ, Mạnh Thanh Hoan cuối cùng là hiểu rõ vì sao Phong Nguyệt Bạch lần đầu tiên thấy nàng có chút địch ý, hôm nay ngẫm lại đại để là bởi vì muội muội của mình đi.
Mạnh Thanh Hoan có chút tự giễu cười cười, nàng lắc đầu xua tan những nghĩ cách bừa bộn này, trong lúc bất chợt mã xa nhoáng lên, nàng theo bản năng đỡ lấy xa bích, chợt nghe thanh âm của mã phu giá xe hơi giận trách mắng: “Hài tử từ đâu tới, không muốn sống nữa sao?”
Mạnh Thanh Hoan không biết đã xảy ra chuyện gì, đang muốn hỏi chợt nghe thanh âm huyên náo truyền đến: “Ở chỗ này, đừng để tiểu thố tể tử này chạy.”
Mạnh Thanh Hoan đẩy mành ra thăm dò nhìn bên ngoài, thấy một tráng hán chính vây bắt hài tử ngồi dưới đất, hài tử kia một thân y sam vải thô, bồng đầu cấu diện, bất quá mười một mười hai, nhìn như tiểu khất cái.
Tráng hán kia đi tới túm cổ áo của hài tử kia, hung tợn mắng: “Trộm tiền của lão tử còn dám chạy, bây giờ lão tử bắt ngươi đi gặp quan.”
Hài tử kia vừa nghe phải gặp quan không ngừng giùng giằng, sốt ruột hung hăng cắn một cái trên cánh tay của tráng hán kia, tráng hán kia bị đau, một cái tát quạt tới, nhất thanh thúy hưởng ba, gương mặt hài tử nhất thời hồng sưng lên.