CHƯƠNG : TA CÓ THỂ GIÚP NGƯƠI
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan hiểu tâm trạng lúc này của Dạ Quân Ly, Thượng Uyên là huynh đệ bằng hữu hắn tín nhiệm lại càng là thiếu soái của Long Đằng quân. Bởi vì Thượng Tà xuất hiện, Dạ Quân Ly có điều hoài nghi cũng bình thường.
Nhưng trước khi sự tình điều tra rõ, Mạnh Thanh Hoan không hi vọng hắn quấy nhiễu tâm tư.
Nàng thu mâu giống như thủy nhu nhu nhìn hắn, khuyên nhủ: “Dạ Quân Ly, ngươi không cần tự làm phiền mình. Bất kể chân tướng sự tình là gì, ta đều cũng đối mặt cùng ngươi!”
Đáy mắt Dạ Quân Ly lưu quang hơi thiểm, đưa tay ôm nàng vào lòng tiếng nói thuần vang lên bên tai nàng: “Tiểu Cửu, nàng thật sự là lễ vật thượng thiên tặng cho ta.”
Thượng thiên?
Mạnh Thanh Hoan xem thường ở trong lòng, nàng rõ ràng là bị người khác tính kế mới đến đây. Nữ nhân thần bí tên Vu Phất, đến tột cùng là ai? Vì sao lại có nhiều người muốn cứu Dạ Quân Ly như vậy?
(Luna: Bà nội ởi, bà là người thuộc về nơi này, ok?)
Xem ra nỗi băn khoăn bọn họ cần giải còn rất nhiều.
Mạnh Thanh Hoan đang miên man suy nghĩ, thình lình phía sau truyền đến thanh âm vui cười của Dạ Mạch Hàn: “Rõ như ban ngày, lãng lãng càn khôn, hai người các ngươi không thể khiêm tốn một chút?”
Nghe thanh âm này, Mạnh Thanh Hoan nhất thời nhức đầu. Nghĩ chuyện tình lần trước bị Dạ Mạch Hàn đánh vỡ, trong nội tâm nàng còn có oán khí.
Trước kia thời gian Dạ Mạch Hàn giả bộ bệnh một bộ hư nhược chọc người thương tiếc, kiếm đủ đồng tình của trái tim nàng. Nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy Dạ Mạch Hàn so với Lâu Vũ Thần còn xảo quyệt hơn, so với Dạ Quân Ly còn xấu xa hơn!
Mạnh Thanh Hoan giãy ôm ấp của Dạ Quân Ly, xoay người nhướng nhướng mày thoáng khiêu khích nhìn Dạ Mạch Hàn một mắt: “Ngươi đây là hâm mộ hâm mộ ghen tị hận.”
Nàng hừ nhẹ một tiếng rồi hướng Dạ Quân Ly cười mờ ám nói: “Ngươi nói chúng ta có phải nên tìm cho nhị ca một cô nương tốt không?”
Ý cười khóe mắt của Dạ Quân Ly đặc hơn, lại giả vờ đứng đắn gật đầu: “Cái chủ ý này của nàng ta thấy rất tốt!”
Khóe môi của Dạ Mạch Hàn run lên, vẻ mặt ác nhìn hai người bọn hắn chằm chằm, bất đắc dĩ thở dài: “Ta cuối cùng xem như biết cái gì gọi là gần mực thì đen gần chu thì đỏ rồi.”
Mạnh Thanh Hoan lại đắc ý sợ bộ ngực nói: “Đây gọi là trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát.”
Khóe môi của Dạ Quân Ly cùng Dạ Mạch Hàn đồng thời kéo, đã thấy Mạnh Thanh Hoan ôm bụng cười không có tim không có phổi. Hai huynh đệ đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt ôn nhuận nhìn chằm chằm bộ dáng như ánh mặt trời của Mạnh Thanh Hoan, đáy lòng ấm áp.
Trường Lan đứng ở xa xa, ánh mắt đen tối không rõ lộ ra mê ly nhìn ba người chuyện trò vui vẻ xa xa, trong lòng có chút ảm đạm.
Hắn rũ con ngươi xuống tiếp tục tìm kiếm thảo dược có thể làm thuốc, đã thấy áo bào màu đỏ bay vào trước mắt, Trường Lan nâng mắt nhìn Mạc Thượng Tà cực giống Thượng Uyên, lại mặt không có chút máu.
“Công tử tựa hồ bệnh không nhẹ.” Mạc Thượng Tà vạch môi cười, ánh mắt khều nhẹ miết hướng Dạ Quân Ly.
Vọng Thư Uyển.com
Khóe môi Trường Lan xé nhẹ ra trả lời: “Trúng cổ độc của ngươi, tự nhiên là bệnh không nhẹ.”
“Công tử nên biết ta nói không phải cổ độc, mà là lòng của ngươi.” Hắn nói xong ánh mắt u trầm dừng ở trên người Trường Lan đánh giá một lát, lại nói: “Nể mặt mũi của sư phụ ta, ta có thể giúp ngươi, bất kể là có được nàng, hya là quên đi nàng!”
Thanh âm của Mạc Thượng Tà phi thường tự tin mang theo một loại thái độ ngạo nghễ.
Ấn đường của Trường Lan đột nhiên vừa nhíu, dù chưa nói rõ, nhưng hắn đã lĩnh hội ý tứ của Mạc Thượng Tà. Thiên hạ kỳ độc cổ thuật, khống chế tâm người, có được thiên hạ.
Đây là tư chất ngạo nghễ vốn có của Mạc Thượng Tà!
“Ý tốt của ngươi ta lĩnh tâm, chỉ là ta không cần!” Trường Lan hé mắt, đáy mắt lộ ra một dòng kiên định làm cho người ta rung động.
Mạc Thượng Tà nhíu mày, cười khẽ một tiếng: “Công tử quả nhiên chân quân tử, bất quá ta tin tưởng có một ngày ngươi sẽ cần.” Hắn có chút ẩn ý cười xoay người rời khỏi.
Tay ẩn dưới tay áo dài của Trường Lan nắm lại thật chặt, đáy mắt thâm thúy liễm liễm một tầng gợn sóng, cũng như trái tim hắn một dạng.