CHƯƠNG : HUYỄN THUẬT
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan hơi gật đầu trả lời: “Phi Nhan cô nương khách khí, có thể cứu Mông Lung cô nương thoát khỏi tay của Lâu hồ ly, nghĩ đến Phi Nhan cô nương thân thủ không tệ.”
Nếu Phi Nhan biết tên của nàng, như vậy cũng nhất định biết thân phận của bọn họ, nghĩ đến đích thị là Mông Lung nói cho nàng biết, nói cách khác địa vị của nữ tử tên Phi Nhan này ở Thất Sát môn cũng không tầm thường.
Mông Lung hưng phấn nói: “Đó cũng không phải, huyễn thuật của Phi Nhan là nhất tuyệt, Lâu hồ ly đó là trúng huyễn thuật của nàng, ta mới có thể đào thoát.”
“Huyễn thuật?” Mạnh Thanh Hoan không khỏi tò mò, đến tột cùng là cái dạng huyễn thuật gì có thể mê hoặc Lâu Vũ Thần?
Còn đang nghi hoặc chợt nghe thanh âm ôn lương của Dạ Quân Ly nói ra một chữ bên tai nàng: “Hương.”
Đáy mắt của Mạnh Thanh Hoan chợt lóe, minh bạch vài phần. Cái gọi là huyễn thuật hẳn là dùng một loại huân hương mê hoặc làm cho người ta sinh ra ảo giác hoặc là hôn mê.
Quả nhiên bên trong Thất Sát môn, có thể nói là ngọa hổ tàng long!
“Chính là tiểu kĩ, không đáng nhắc đến, chư vị bên trong mời.” Phi Nhan nghiêng người nhường đường, thỉnh bọn họ vào phòng khách.
Đám người ngồi trong phòng khách, Phi Nhan lệnh người bưng trà lên.
Dạ Quân Ly bưng chén trà ngâm khẽ một ngụm hỏi: “Phi Nhan cô nương cũng biết Lâu Vũ Thần hiện giờ ở nơi nào?”
“Ở khách điếm Tứ Phương thành bắc, người hắn mang đến xếp vào các nơi ở trong thành, đang tìm hạ lạc của Mông Lung cùng các ngươi. Bất quá gần đây Đồng thành tựa hồ rất náo nhiệt, trước đó vài ngày nơi này đến một khách quý, cũng khách điếm Tứ Phương!” Phi Nhan nhẹ vỗ về nhẹ vỗ về ống tay áo, ý cười khóe môi nhàn nhạt.
Dạ Mạch Hàn hơi hơi nhíu mày, tiếng cười ôn lãng hỏi: “Nga? Là dạng khách quý gì?”
“Thánh Dương quốc, An vương thế tử Tiêu Cảnh Lương.” Phi Nhan nói ra tên của người nọ, đích xác để Dạ Quân Ly cùng Dạ Mạch Hàn hơi kinh hãi.
Mạnh Thanh Hoan nhìn bọn hắn biểu tình kinh ngạc, nỗ lực trong óc tìm tòi một sự tình liên quan đến Thánh Dương quốc, theo nàng biết, An vương thế tử này là tôn thất của hoàng tộc Tiêu thị.
Chỉ là hắn đến Đồng thành làm cái gì?
“Có điều tra rõ mục đích chuyến này của hắn không?” Dạ Mạch Hàn lạnh giọng hỏi.
Phi Nhan trả lời: “Người của chúng ta còn đang điều tra, một khi có tin tức oif, sẽ tùy thời thông báo cho các ngươi.”
Mạnh Thanh Hoan nghĩ đến một loại khả năng, hỏi bọn họ: “Tiêu Cảnh Lương đến Đồng thành, có thể có có quan hệ đến cô nương nhị ca cứu lúc trước hay không?”
Nàng có chút tiếc hận thở dài: “Chỉ tiếc cô nương kia bị Trường Lan mang về dược cốc rồi.”
Bằng không bọn họ cũng không cần lo lắng đoán mục đích của Tiêu Cảnh Lương như thế.
Dạ Mạch Hàn chìm chìm mâu nói: “Có lẽ trong chuyện này thực sự có quan hệ gì.” Hắn ngẩng đầu trắc mâu nhìn về phía Dạ Quân Ly hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy Tiêu Cảnh Lương cùng Lâu Vũ Thần ở cùng một khách điếm, đến tột cùng là trùng hợp, hay là có kỳ quặc khác?”
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly hừ lạnh một tiếng: “Thế gian này nào có nhiều trùng hợp như vậy? Ta luôn hoài nghi một chuyện hòa thân là một âm mưu, hiện giờ xem ra, có lẽ việc này thoát không khỏi liên quan với Lâu hồ ly!”
“Nghe nói hiện giờ An vương ở Thánh Dương quốc thụ sâu bách tính kính yêu, mà Tiêu Tầm Dương coi trọng An vương thế tử như thế. Trái lại ẩn thái tử nhi tử của Tiêu Tầm Dương tựa hồ không thành được châu báu, chẳng lẽ Tiêu Tầm Dương là muốn đem giang sơn giao cho điệt nhi của mình?”
Dạ Quân Ly khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Ta không biết là Tiêu Tầm Dương sẽ có đại độ như thế, xem ra Thánh Dương quốc chúng ta là không thể không đi, bản thân ta là muốn nhìn xem, Tiêu Tầm Dương này đến tột cùng đang đùa xiếc gì?”
Mạnh Thanh Hoan nghe huynh đệ bọn họ bốn phía đàm luận quốc sự, không khó nghe ra hận ý của Dạ Quân Ly đối với Tiêu Tầm Dương Thánh Dương quốc cùng với một tấm lưới lớn vô hình, đan xen âm mưu biến hoá kỳ lạ.
Nàng đang nghĩ ngợi tới, lại nghe Dạ Quân Ly đột nhiên nói: “Phi Nhan cô nương, còn phải làm phiền các ngươi giúp ta tra một sự kiện.”