CHƯƠNG : QUYẾT ĐỊNH CỦA TRƯỜNG LAN
Editor: Luna Huang
Mạc Thượng Tà tứ cười, hắn trừng mắt lên da Trường Lan, nói: “Trốn tránh là không hữu dụng, chẳng lẽ ngươi thật có thể nhẫn tâm nhìn muội muội mình phụ thân của mình gặp nguy hiểm mà không quản sao? Một người vốn không quen biết ngươi đều đi cứu, huống chi là thân nhân của ngươi.”
Hắn nói xong đứng lên, phủi phủi cỏ dại trên vạt áo của mình, liếc Trường Lan một mắt lại nói: “Y thuật có thể cứu người bệnh, nhưng thái tử hoặc là đế vương tương lai, có thể cứu bách tính thiên hạ!”
“Ta không có năng lực này, cho nên bách tính thiên hạ này hãy để cho người khác tới cứu đi.” Trường Lan quay đầu đi chỗ khác, không hề nhìn hắn.
Sắc mặt tuấn dật rắc đầy ánh trời chiều, thâm thúy ánh mắt tĩnh như cục diện đáng buồn, chỉ có chu sa huyết sắc trên trán phong hoa tuyệt đại, hiển lộ rõ ràng hắn tuấn mỹ không gì sánh kịp.
Mạc Thượng Tà thấy vẻ mặt như trước hờ hững vô ba của Trường Lan, hắn lắc đầu thở dài: “Có lẽ ngươi cùng Dạ Quân Ly mới là nơi mấu chốt giải bỏ ân oán của hai nước.”
“Ngươi yên tâm, trước khi chân tướng sự tình chưa điều tra rõ, ta sẽ không xuống tay với Dạ thị!” Mạc Thượng Tà để lại những lời này, xoay người tiêu sái rời đi.
Tiêu Thủy Vân cau mày, mặt không hề hỉ, cả người nam nhân này lộ ra một dòng tà khí, làm cho người ta không thoải mái. Nàng rũ bỏ tâm tư, hít sâu một hơi, đi đến chỗ Trường Lan.
“Ca ca.” Tiêu Thủy Vân có chút nghẹn nhẹ gọi hắn, hai tròng mắt thủy linh trôi nổi nhiều điểm lệ quang.
Trường Lan quay đầu lại nhìn nàng, có lẽ là huyết thống chí thân trời sinh, cho nên thấy Tiêu Thủy Vân như vậy đáy lòng của hắn có chút đau đớn, hắn hướng về phía giơ giơ môi, hướng nàng ngoắc ngoắc: “Lại đây.”
Mâu quang của Tiêu Thủy Vân sáng ngời sắc mặt tràn đầy ý cười, nàng chạy đến bên cạnh hắn ngồi xuống, một tay khoác cánh tay của hắn, tựa đầu vào trên vai của hắn.
“Lúc nhỏ ta thấy người khác đều là tựa vào trên vai ca ca của mình làm nũng như vậy, từ khi ta biết ta có một thân ca ca, ta luôn khát khao, ta cũng có thể giống như người khác có thể tựa vào trên vai ca ca của mình làm nũng, ta quả nhiên đợi được rồi!”
Vọng Thư Uyển.com
Tiêu Thủy Vân nhắm mắt lại cảm thụ được loại ấm áp tràn ra từ đáy lòng này, nàng tìm được ca ca, tìm tới một phần thân tình thiếu sót ở đáy lòng chính mình.
Trường Lan nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng, ấm giọng nói: “Vân nhi, ca ca có lỗi với ngươi.”
Tiêu Thủy Vân ngẩng đầu, mâu quang trôi nổi thủy châu không ngừng lắc đầu nói: “Ca ca, ngươi đừng nói như vậy. Tất cả chuyện này đều không có quan hệ gì với ngươi, các ngươi mới vừa rồi nói ta cũng nghe được, ta biết ngươi không muốn hồi cung, không muốn làm thái tử. Những thứ này ta đều có thể lý giải, ta chỉ cầu ngươi theo ta trở về gặp phụ hoàng một mặt, hắn thật sự rất nhớ ngươi!”
Trường Lan đột nhiên cầm cánh tay của nàng, biểu cảm nhận chân nói: “Vân nhi, ta không muốn trở về gặp hắn. Ngươi coi như chưa bao giờ tìm được ta đi!”
“Ca ca. . .”
Trường Lan buông lỏng tay ra, đứng dậy ánh mắt chắc chắc mang theo kiên quyết làm cho không người nào có thể phản bác: “Nếu ngươi còn xem khi ta ca ca là của ngươi, cũng đừng có nói cho hắn biết chân tướng.”
Dừng một chút hắn lại nói: “Về phần An vương bên kia. . . Ta sẽ giúp ngươi giải quyết!” Hắn chỉ là một phàm nhân, không thể nào thờ ơ.
Chung quy nguyên nhân huyết mạch tương liên, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng thái tử vị này, hắn quả quyết sẽ không chạm.
Hắn là y tiên Trường Lan, không phải ẩn thái tử Tiêu Tùng Lăng!
(Luna: Hay ta kế vị giúp Trường Lan công tử nhé)