CHƯƠNG :THUẦN GIAI HOÀNG HẬU
Editor: Luna Huang
Buổi trưa, xe ngựa của Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Quân Ly đi tới dưới chân Linh Sơn.
Từ trên xe ngựa xuống, Mạnh Thanh Hoan đã bị phong cảnh chung linh dục tú của Linh Sơn, xa xa nhìn lại tiên lượn lờ quần sơn liên miên, giống như tiên cảnh thông thường.
Chỉ là nàng không có phát hiện nơi này có hoàng lăng a?
(Luna: Điên à, hoàng lăng trong kinh ở đây có phương lăng bà ơi)
Mạnh Thanh Hoan có chút tò mò, nàng nghiên đầu hỏi Dạ Quân Ly: “Sao ta không thấy phượng lăng? Sẽ không phải là giấu ở trong núi sâu chứ?
Dạ Quân Ly cao thâm cười, nắm tay nàng đi trên sơn đạo, trả lời: “Là ở trong núi, hơn nữa bố trí trận pháp, người bình thường hẳn là sẽ không phát hiện.”
Phượng lăng của mẫu hậu hắn là phụ hoàng hắn Dạ Đình Giang tự mình thiết kế, ngay cả trận pháp bảo hộ phượng lăng, phụ hoàng hắn cũng là hạ một phen công phu, trừ phi là người tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp, nếu không rất khó giải.
Nghe lời này, trái tim hiếu kỳ của Mạnh Thanh Hoan càng nặng, lăng tẩm cũng dùng trận pháp thủ hộ, hoặc là trong lăng tẩm cất giấu rất nhiều bảo bối, hoặc chính là không muốn để cho người khác quấy rầy chủ nhân lăng tẩm ngủ yên.
Có lẽ, trong phượng lăng có thể tìm được đáp án!
Dạ Quân Ly mang theo nàng xuyên qua sơn đạo gập ghềnh lần lượt thay đổi của Linh Sơn, cuối cùng dừng lại trước thạch phong lâm, Mạnh Thanh Hoan đánh giá thạch phong lâm này, cũng có trên trăm tòa núi hơn.
“Trong thạch lâm này cơ quan phân bố khắp nói, cái gì không nên đụng, đi theo ta là được.” Dạ Quân Ly nhận chân dặn dò nàng.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, theo sau lưng Dạ Quân Ly, Lăng Túc cùng Vân Thường theo sát tiến nhập trong thạch lâm.
Không thể không nói, thạch lâm này chính là một tòa mê cung, nàng theo sau lưng Dạ Quân Ly chuyển thất ngất bát tố, thật vất vả mới ra thạch lâm, lại bị một tòa núi lớn chặn đường đi.
Mạnh Thanh Hoan mở to hai mắt nhìn, có chút khó tin nhìn một màn này, cơ quan thiết kế tinh diệu như thế là công trình hạng nhất là bao nhiêu lớn, nàng không khỏi kinh thán trí tuệ của cổ nhân, nhưng cũng càng thêm chờ mong phượng lăng được che giấu sâu như thế.
Dạ Quân Ly nhìn thần sắc kinh ngạc của Mạnh Thanh Hoan, hắn khẽ mĩm cười nói: “Đi thôi.” Hắn nắm tay nàng xuyên qua sơn động u ám.
Ra khỏi hang động chính là phượng lăng.
Mạnh Thanh Hoan đứng ở trước lăng tẩm địa cung khí phái nguy nga, cả kinh hít vào thở ra một hơi, vào mắt là bạch ngọc thạch, phóng nhãn nhìn lại một mảnh trong veo trắng như tuyết.
Mà hai bên thần đạo đều là thần thú trấn tà chạm trổ bằng bạch ngọc thạch, cách đó không xa san sát lên một thần bia thẳng.
Vọng Thư Uyển.com
“Hiếu Hiền Thuần Giai hoàng hậu chi phượng lăng.” Mạnh Thanh Hoan nhớ kỹ chữ khắc trên thần bia, thầm nghĩ đây phong hào hoặc là thụy hào của sinh mẫu Dạ Quân Ly.
Dạ Quân Ly khẽ ân một tiếng, nhìn chằm chằm thần bia nhẹ giọng nói: “Thuần Giai là thụy hào của mẫu hậu.” Dừng một chút hắn lại nói: “Mẫu hậu sau khi chết mới được sắc phong làm hoàng hậu.”
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, cảm thấy có chút kinh ngạc, chợt nghe Dạ Quân Ly giải thích: “Lúc ấy cũng là bởi vì phụ hoàng phế đi phế đi hoàng hậu sửa lập mẫu hậu, mới có thể kéo theo ghen tị của Cố hoàng hậu, giết mẫu hậu bằng thuốc độc. Nên khi nàng còn sống còn không phải hoàng hậu!”
“Nguyên lai là như vậy.” Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan có chút hơi trầm xuống, theo nàng, hậu cung chính là địa ngục của nữ nhân.
Dạ Quân Ly trắc mâu nhìn nàng một cái, đột nhiên nhận chân nói: “Cho nên sau này ta chỉ thú một nữ nhân, hảo hảo bảo hộ nàng, yêu thương nàng, không cho nàng bị một chút thương tổn.”
Khóe mắt Mạnh Thanh Hoan tràn ra mỉm cười, nàng nhướng mày hướng hắn mỉm cười, nàng biết yêu nghiệt này, nói đến liền nhất định sẽ làm được.
Nàng tin hắn!
“Chúng ta đi địa cung.” Dạ Quân Ly nói xong, mở cơ quan cửa đá mặt sau thần bia ra.
Mạnh Thanh Hoan cùng hắn đi vào.
Bên trong địa cung đốt đèn sáng dài, bài vị thờ phụng trên bàn trang nghiêm, sâu kín hương khí đèn cầy truyền đến, để Mạnh Thanh Hoan hơi hơi liễm liễm.
Lăng Túc cùng Vân Thường vội vàng mang cống phẩm lên trước, chờ đợi chỉnh lý xong, Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Quân Ly mới tiến lên, chỉ là ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan đã rơi vào bài vị, sửng sốt!
Nàng cho là mình hoa mắt, cẩn thận nhìn một lần nữa!
Chữ trên bài vị kia làm tâm thần nàng chấn động, không nhịn được run rẩy.
Bài vị viết: Cố Hiếu Hiền Thuần Giai hoàng hậu Vu thị Phất Vân chi linh vị!
Vu thị Phất Vân?
Vu Phất Vân!
Vu Phất Vân?
Đầu óc của Mạnh Thanh Hoan trống rỗng, Vu Phất Vân không phải là nữ nhân thần bí cho nàng thông linh, đưa nàng tới Dạ Chiêu quốc sao?
Nàng cư nhiên là sinh mẫu của Dạ Quân Ly!
Điều này sao có thể?
(Luna: chớ nói thêm bà xuyên không nên thu hút không ít hoa đào làm hai ông quánh nhau mặc kệ dân chúng nha)