CHƯƠNG : ÂN OÁN TÚC THÙ
Editor: Luna Huang
Bên trong ngự thư phòng, Tiêu Tầm Dương trước long án, nhìn bức hoạ cuộn tròn bày trên án.
Nữ tử trong bức hoạ cuộn tròn mặc y quần thủy lam sắc, dáng tươi cười như nắng, uyển chuyển hàm xúc như tiên, sinh động. Tướng mạo này, nụ cười này đều sâu đậm khắc ở đáy lòng của hắn, chẳng bao giờ có một ngày quên.
Ngón tay của Tiêu Tầm Dương, nhẹ vuốt ve người trên bức họa, đáy mắt thâm tình cùng quyến luyến không che giấu được.
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến thanh âm của Toàn Phúc: “Bệ hạ, Hiên vương cầu kiến!”
Nghe được tên Hiên vương, tay của Tiêu Tầm Dương hơi cứng đờ, mi tâm hắn thu lại, ánh mắt âm úc lóe ra gợn sóng thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ tử trên bức họa.
Hắn trầm mặc chỉ chốc lát, mới thu lại ba đào đáy mắt trầm giọng nói: “Để hắn tiến đến!”
Cửa phòng chi một tiếng mở ra, Dạ Quân Ly sãi bước tiến đến.
Hắn xốc bức rèm che lên đi tới nội thất, đi tới long trước án, nhìn ánh mắt trầm trầm của Tiêu Tầm Dương nhìn chằm chằm bức hoạ cuộn tròn trên long án.
Cách không xa, Dạ Quân Ly rõ ràng thấy người trên bức họa, không phải người ngoài, đúng là mẫu hậu hắn. Mà bên trái nhất còn có hai hàng thơ, hắn nhẹ giọng nói ra: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân!”
Hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, mâu quang nhất thời ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tầm Dương nói: “Nguyên lai tên Tiêu Thủy Vân từ đây mà có!”
Tiêu Tầm Dương hừ lạnh một tiếng, mặt không đáng, nhưng không thể không nói Dạ Quân Ly vô cùng thông minh, hắn chỉ là nhìn thấy hai câu đề trên bức họa, sẽ biết lai lịch của tên Tiêu Thủy Vân!
“Hai câu này là mẫu thân ngươi nói cho ta biết, đó là Dạ Đình Giang cũng không biết.” Tiêu Tầm Dương nói ngón tay nhẹ vuốt ve hai hàng thơ.
“Ngươi cũng biết ý trong hai câu thơ này?” Tiêu Tầm Dương ngẩng đầu, ánh mắt trầm trầm nhìn Dạ Quân Ly một mắt.
Mi tâm của Dạ Quân Ly khinh động, cũng hỏi hắn: “Ngươi muốn nói gì với ta?”
“Từng có được càng khó buông, từng yêu sâu đậm càng khó quên! Trong lòng ta, nữ tử thế gian cũng không bằng một phần vạn của mẫu thân ngươi.”
Vọng Thư Uyển.com
Tiêu Tầm Dương thở dài một tiếng, gò má thành thục như điêu khắc vết tích năm tháng, giữa hai lông mày như đầy sao, không khó nhìn ra lúc còn trẻ hắn tuấn dật trác việt là như thế nào.
Dạ Quân Ly nghe, ánh mắt yếu ớt hơi trầm xuống, tình ý của Tiêu Tầm Dương với mẫu hậu hắn, hắn chẳng bao giờ hoài nghi tới, ân oán thị phi trong đó, hắn cũng rất muốn biết.
“Có thể nói với ta, chuyện năm đó của các ngươi không?” Tối nay Dạ Quân Ly tới đây, vốn chính là vì hóa giải túc thù ân oán này, lúc đó ở tịch yến, hắn là giận Tiêu Tầm Dương ngạo mạn như vậy, mới có thể ăn nói càn rỡ!
Tối nay tới đây, là vì Trường Lan.
Hắn không muốn để cho Trường Lan kẹp ở giữa hắn và Tiêu Tầm Dương, nên, cừu hận này, hắn muốn thử hóa giải!
Tiêu Tầm Dương có chút ngoài ý muốn, hắn hơi híp mâu nhìn chằm chằm người trước mắt, hỏi: “Ngươi tối nay tới tìm ta, là bởi vì Lăng nhi sao?”
“Đúng, Trường Lan là bằng hữu của ta. Vì hắn, ta nguyện ý hóa giải ân oán túc thù giữa hai nước, chỉ là không biết bệ hạ có nguyện ý hay không?” Dạ Quân Ly cao giọng hỏi hắn.
Khóe môi của Tiêu Tầm Dương vung lên lau một cái cười nhàn nhạt, thanh âm lại bỗng bi thương vài phần: “Huynh đệ các ngươi tình thâm, trong mắt của ta chưa chắc là chuyện tốt! Chính như năm đó ta và Dạ Đình Giang, chúng ta cũng là huynh đệ thân như thủ túc, nhưng kết quả là, còn không phải là vì Phất Vân mà trở mặt thành thù sao?”
“Ngươi và Lăng nhi, đang đi vào vết xe đổ năm đó của chúng ta, chẳng lẽ không đúng sao?” Tiêu Tầm Dương tự tự trầm trọng, như tim của hắn. Nếu hắn thân là nhất quốc chi quân, có thể nào không có một chút bản lĩnh.
Lăng nhi của hắn và Dạ Quân Ly đồng thời yêu một nữ nhân, lòng hắn biết rõ!