Thông Thiên Chi Lộ

chương 1245: phân quang tiên thuẫn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đuôi Phân quang tinh thú bị bóc ra, còn cả xương sống và huyết nhục.

Huyết nhục đỏ tươi, vì chết chưa lâu nên còn nóng.

Rút đuôi ra xong, nếu không vì mọi lỗ thủng còn chảy máu tất thân thể Phân quang tinh thú trông không khác gì thai thể pháp thuẫn hoàn mỹ.

Kỳ lạ là vỏ Phân quang tinh thú cực cứng, hiện tại Ngụy Tác không phá được nhưng xương sống được rút ra theo đuôi thì lại mềm như xương cá.

Trong lúc chúng nhân hiếu kỳ nhìn xương sống dính lẫn đuôi thì tiếng "Ực" kỳ quái vang lên.

Nữ vực ngoại thiên ma và nam vực ngoại thiên ma đang nuốt nước bọt.

"Đại nhân..." Thấy chúng nhân nhìn, Cổ Ti Lệ hổ thẹn cúi đầu nhưng rồi vẫn nói, "Đại nhân, có vẻ khí huyết và cốt nhục yêu thú này vô dụng với các vị?"

"Lẽ nào khí huyết và cốt nhục yêu thú này hữu dụng với các ngươi?" Ngụy Tác dồn thần thức vào Phân quang tinh thú, tìm Trầm túy tinh châu, nghe Cổ Ti Lệ nói thế thì nhớ ra lúc hai vực ngoại thiên ma bị bắt có nói là tu luyện bằng cách ăn tinh thú hoặc linh dược.

"Bọn ta dùng cho tu luyện, yêu thú này phẩm giai cực cao, bình thường bọn ta không săn được..." Cổ Ti Lệ gật đầu, cảm thấy hơi ngượng nên nói: "Bọn ta không lấy không của đại nhân, đại nhân cần dung luyện thứ đó để luyện khí thì bọn ta sẽ giúp."

"Các ngươi có thể giúp dung luyện Tử tinh thần văn trúc?" Nửa câu trước của Cổ Ti Lệ không có gì nhưng nửa câu sau khiến Ngụy Tác ngẩn người.

"Dung luyện thì được." Cổ Ti Lệ và nam vực ngoại thiên ma gật đầu.

"Người ta dù gì cũng chân tiên cấp thực lực!" Ngụy Tác nháy mắt, tức thì mừng ra mặt, chỉ cần giúp ngưng luyện kiếm phôi, cũng tiết kiệm được nhiều thời gian. Tu đạo giới suốt mấy vạn năm nay e không có luyện khí sư nào xa xỉ đến mức có hai hai chân tiên làm trợ thủ.

"Được! Ta lấy xong pháp châu sẽ cho các ngươi."

Ngụy Tác hớn hở, quét thần thức, rồi chân nguyên móc một thứ từ Phân quang tinh thú ra.

Ba viên pháp châu đặc biệt hình trùy tròn đều chỉ cỡ nửa trái trứng chim câu, ánh lên màu vàng nhưng quang hoa nội liễm, sâu thẳm như tinh không.

"Muốn gì thì tự lấy."

Lấy Trầm túy tinh châu xong, Ngụy Tác đưa Phân quang tinh thú cùng đuôi và xương sống cho hai vực ngoại thiên ma đang rỏ dãi.

Trừ ba viên Trầm túy tinh châu, Ngụy Tác phát hiện có một viên yêu đơn cỡ nắm tay nhưng vô dụng với gã nên không lấy ra. Đối với họ thì hữu dụng là vỏ Phân quang tinh thú vì chính Ngụy Tác không phá được, nên không cần lo hai vực ngoại thiên ma làm hỏng.

"Đa tạ đại nhân!"

Hai vực ngoại thiên ma hớn hởn.

Đón lấy Phân quang tinh thú, hai vực ngoại thiên ma thi nhau cắn, ăn cả đuôi và xương sống như gặm măng sống, có vẻ rất ngon lành.

Cả hai hút mạnh, khí huyết liên tục được hút về.

"Cổ Ti Lệ không tệ với y." Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh truyền âm, nhận ra nữ vực ngoại thiên ma minh nhường đồng bạn nên ăn ít hơn.

Cả yêu đơn của Phân quang tinh thú cũng bị nữ vực ngoại thiên ma phun ra bạch sắc quang diễm cắt nhỏ rồi chia nhau nuốt.

Pháp lực dao động thoạt có thoạt không dấy lên ngoài hai vực ngoại thiên ma, qua nguyên khí dao động thượng thì không thay đổi nhiều nhưng tay nam vực ngoại thiên ma mọc nhanh hẳn.

Đoạn bị cắm vào mông đã liền lại, có vẻ sắp lành hẳn, khúc còn lại cũng như thực vật mọc mầm, dấy lên bạch sắc cốt tu, thành xương với tốc độ nhìn rõ bằng mắt thường.

Ngụy Tác giật giật chân mày.

Cổ Ti Lệ và nam vực ngoại thiên ma luyện hóa khí huyết và yêu đơn Phân quang thú tuy không so được với Thủy hoàng phệ nhật quyết nhưng cũng kinh nhân. Thân thể chân tiên cấp thì mỗi tấc huyết nhục đều tương đương với nguyên khí vô vàn tích lại. Chả trách điển tịch tu đạo giới nói về vực ngoại thiên ma đều dùng hai chữ đáng sợ.

"Tay cụt đã lâu cùng liền lại được, cụt bao lâu mới không thể đoạt xá?" Đột nhiên, Ngụy Tác nhớ ra, hỏi Cổ Ti Lệ và nam vực ngoại thiên ma.

"Còn trông vào tu vi, như ta và phu quân thì sau một ngày sẽ tan nguyên khí, không thể đoạt xá nữa." Cổ Ti Lệ đáp.

"Các ngươi đoạt xá có hạn chế gì không?" Ngụy Tác hỏi Cổ Ti Lệ, "hay là yêu thú và tu sĩ thế nào cũng được?"

"Yêu thú và tu sĩ tu vi nào cũng được." Cổ Ti Lệ gật đầu, sợ không nói rõ nên bổ sung, "Chỉ là đoạt xá rồi thì thực lực liên quan đến thực lực yêu thú và tu sĩ."

"Yêu thú và tu sĩ đều được?" Ngụy Tác biến sắc, "Trong không vực này có bao nhiêu vực ngoại thiên ma?"

"Ta không nói dối về số lượng, tổng cộng có hơn hai trăm." Cổ Ti Lệ không dám nhìn Ngụy Tác, run run đáp.

"Sao ít thế?" Ngụy Tác nhíu mày, "Các ngươi sinh sản đời sau có hạn chế gì à?"

"Đúng." Cổ Ti Lệ gật đầu, "Tộc nhân bọn ta thường chỉ có ba cơ hội sinh hạ đời sau, mỗi hai nghìn năm một lần. Mỗi lần dù thành công hoài thai cũng chỉ sinh được một thai nhi. Vạn nhất huyết nhục đoạt xá, theo tộc quy cũng phải giết chết để nuốt nguyên khí về. Tộc nhân rất trọng huyết thống nên những vực ngoại thiên ma đoạt xá đều bị coi là huyết thống không thuần."

"Thần thông của chúng phần lớn là thiên phú. Coi trọng huyết thống như thế vì sợ đời sau bị giảm sút." Linh Lung Thiên truyền âm, "Vực ngoại thiên ma cũng như Hoang tộc, số lượng một tộc mà đông thì nguồn lực sẽ ít đi."

"Số lượng các ngươi không nhiều thì theo lý Thích Già Lam phải coi trọng tính mệnh mỗi tộc nhân, chứ sao lại như không quan tâm?" Ngụy Tác gật đầu, mục quang lóe lên hỏi.

"Bọn ta giúp các ngươi đến đây thì đã thành phản đồ, y đương nhiên không mềm lòng, dù cứu bọn ta cũng sẽ biếm thành nô lệ, tộc nhân nào cũng được quyền làm nhục." Cổ Ti Lệ nghe đến Thích Già Lam là run lên: "Y không coi trọng tộc nhân thông thường nhưng trong các tộc nhân Chân tiên tam trọng trở lên cũng có không ít thuộc huyết thống vương tộc, tư chất tu luyện hơn bọn ta nhiều thì y phải để ý."

"Nói vậy, cơ hội của chúng ta thêm một chút." Ngụy Tác thở phào, như thể đó là câu trả lời cần thiết.

"Phu quân, sao hả?" Vu thần nữ hỏi vì không hiểu ý.

"Sợ nhất là y bỏ mặc sống chết của tộc nhân, còn lo lắng thì khi nhận ra diệt chúng ta sẽ tổn thất nặng tất có thể bàn bạc." Ngụy Tác giải thích.

"Ngươi đúng là lắm trò, quan trọng là chúng ta có bao nhiêu thực lực." Hàn Vi Vi hiểu ý, liếc Ngụy Tác.

"Đúng, quan trọng là đề thăng tu vi." Ngụy Tác gật đầu, ngầm nháy mắt với Hàn Vi Vi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Lưu manh đáng chết!" Hàn Vi Vi suýt ngất đi.

"Cương nha muội, Trầm túy tinh châu sử dụng thế nào?" Ngụy Tác lại nghiêm túc đưa ba viên pháp châu cho Linh Lung Thiên.

"Thanh tác ngân hiệu xưng Vạn pháp ngân, ngươi có Thanh tác ngân pháp trượng thì cứ khảm lên là xong." Linh Lung Thiên đưa ba viên pháp châu cho gã: "Chỉ là cần dùng vỏ Phân quang thú luyện chế thành tiên thuẫn mới sử dụng được. Phân quang tiên thuẫn có thể ngăn Trầm túy tinh vân từ pháp châu, không thì ngươi cũng ngủ mất."

"Luyện chế Phân quang tiên thuẫn..." Linh Lung Thiên lại nhìn Ngụy Tác, bổ sung, "Ngươi được Đại Lệ Thiên truyền thừa, bố trí pháp trận khống chế và kích phát nguyên khí pháp trận tất không cần hỏi ta chứ?"

"Ừ." Thời gian không nhiều, Ngụy Tác đương nhiên không đấu khẩu với Linh Lung Thiên, gật đầu rồi mục quang lóe lên, sợi lửa như mũi kim hình thành, như có sinh mệnh, bắn vào lỗ duy nhất trên lớp giáp xác của Phân quang tinh thú.

Linh Lung Thiên nhíu mày, Phân quang tinh thú tại không vực này có lẽ rất hiếm, vạn nhất luyện hỏng thì khó tìm thêm nhưng gã không thèm luyện thử mà khắc pháp trận luyện chế ngay.

Bất quá nhíu mày đoạn Linh Lung Thiên lại nghiến răng, hiểu gã làm thế thì khẳng định là vạn vô nhất thất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio