Trong tưởng tượng của bọn họ, cường giả như Chu Báo, cho dù thân không cao được chín thước, chí ít cũng phải uy vũ hùng tráng, toàn thân đều tản ra cường giả chi phong cùng uy nghi vô biên. Khiến người vừa gặp đã ái mộ, thế nhưng, hiện tại đứng ở trước mắt bọn họ lại chỉ là một thiếu niên thanh tú tựa như tú tài, thậm chí so với đám thế gia đệ tử còn có chỗ không bằng.
Đây là Chu Báo, Vân Châu Chu Báo, một trong Đại Tấn Triều tứ đại thiếu niên cường giả, đệ nhất nhân dưới Thông Huyền bí cảnh, Tây Bắc đầu báo tử kia? Chu Báo không biết suy nghĩ của những người này, hắn cũng không thèm để ý. Ngày hôm nay hắn bất quá là bồi lão bà đến thăm mẹ vợ mà thôi. Cũng không nghĩ tới cùng những đại lão trong triều này nhấc lên quan hệ. Nghe được Yến Vân Thiên tuyên gọi hắn, liền kéo tay áo Yến Vân Phỉ, cùng nhau hướng tẩm cung đi đến.
- Chậm đã!
Ngay khi Chu Báo và Yến Vân Phỉ muốn đi vào tẩm cung, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gào to. Truyện Sắc Hiệp -
Chu Báo khẽ nhíu mày, dừng bước, quay đầu nhìn lại, đã thấy gọi mình lại là một vị lão giả đang quỳ gối.
Lão giả này có thể là vì vừa rồi khấu đầu nhiều lắm, trên trán đã bầm tím thấy máu, thế nhưng sắc mặt hắn cũng nghiêm nghị vô bì, thậm chí còn lộ ra một cổ khí thế trang nghiêm, một cổ Hạo Nhiên Chính Khí ngưng ở trước ngực.
Chu Báo nhìu mày thật chặt. Một người sau này hắn còn không thèm để ý, thế nhưng trước mặt nhiều quan viên đại thần triều đình như vậy, hơn một trăm người khí vận ngưng tụ một chỗ, cũng để Chu Báo nhìn ra một chút mánh. Khí vận màu đỏ thắm ngưng tụ trên đỉnh đầu bọn họ, tuy rằng thấy không rõ lắm, thế nhưng Chu Báo lại cảm giác được phi thường kiên định, những người này đều là đại phú đại quý.
- Ngươi là Chu Báo?
Lão giả kia Chu Báo nhíu mày đánh giá bọn họ, sắc mặt trầm xuống, hỏi.
- Các hạ hà tất biết rõ còn hỏi?
Tuy rằng biết bọn họ khí vận rất thịnh, thế nhưng Chu Báo không quan tâm, khí vận có thịnh cũng là khí vận phàm nhân, hắn cũng không sợ.
- Ngươi là con rể bệ hạ, lại là đại quan biên giới, ta mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, thế nhưng thân là con dân Đại Tấn Triều, ngươi có nghĩa vụ khuyên giải bệ hạ, không thể bởi vì bản thân mà làm hỏng đại sự!
- Thế nào, hắn trở thành hôn quân rồi sao?
Chu Báo hỏi.
Một câu nói thiếu chút nữa đem hơn một trăm danh đại thần tức chết, thằng nhãi này nói thật đúng là trực tiếp, một câu nói nói đến cùng, liền thay hoàng đế định tính, hoàng đế liền biến thành hôn quân!
- Vậy cũng không đến mức, bất quá hoàng thượng đã hơn mười ngày không có thượng triều, rất nhiều đại sự đều cần bệ hạ quyết đoán, đã nhiều ngày, sự tình trong triều đình đã đình lại chưa xong, nếu còn tiếp tục như vậy, nhất định xảy ra đại loạn!
- Do đó, ta nói mà, làm hoàng đế chó má này làm cái gì, muốn bồi lão bà đều không được, còn dẫn đến nhiều người như vậy quỳ ở bên ngoài. Quả thực là ngốc!
Chu Báo nhỏ giọng nói thầm, thế nhưng thanh âm kia cũng vừa lúc để tất cả mọi người nghe rõ. Nhất thời, câu nói vô tâm này khiến tất cả mọi người thân thể cứng đờ, đó là lão giả vẻ mặt chính khí kia cũng dại ra ở đó. Đối với kẻ như Chu Báo, hắn thật sự là nghĩ không ra còn cái gì để nói.
- Còn không mau cút cho ta, hai đứa vào cả đây!
Trong tẩm cung, vang lên tiếng gầm bao hàm phẫn nộ của Yến Vân Thiên.
Chu Báo không thèm để ý nhún nhún vai, sau đó, miệng nhếch lên một đường cong cực nhỏ, cũng đang cười. Một bên Yến Vân Phỉ đã gắt gao nắm thịt mềm bên hông hắn, sau đó, hung hăng véo.
Hít một ngụm khí lạnh, Chu Báo theo Yến Vân Phỉ đi vào tẩm cung, vừa vào tẩm cung, Yến Vân Phỉ liền buông bàn tay nhỏ bé đang véo hông Chu Báo, đi thẳng đến giường.
- Mẫu hậu...!
Nàng vọt tới bên giường, nắm chặt tay Lạc Tuyết Hoàn, bi thống hô hoán.
Chu Báo lộ vẻ có chút buồn chán, ngẩng đầu nhìn Yến Vân Thiên. Lúc này, Yến Vân Thiên đã buông tay Lạc Tuyết Hoàn, đang nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
- Ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn muốn trẻ tuổi hơn một ít.
- Ngươi so với trong tưởng tượng của ta muốn già hơn rất nhiều.
Hai người đơn giản nói chuyện với nhau một câu, Yến Vân Thiên liền không nói thêm nữa, lại đem ánh mắt chuyển hướng Lạc Tuyết Hoàn, bên trong toát ra nhu tình nhàn nhạt, để Chu Báo cũng hiểu được có chút xấu . Đúng, xấu hổ, trong cả tẩm cung, phảng phất như bản thân trở thành người thừa. Ho khan vài tiếng rất nhỏ, đánh vỡ không khí xấu hổ này, Yến Vân Thiên và Yến Vân Phỉ đồng thời chấn động.
- Mẫu hậu tỉnh, phụ hoàng, mẫu hậu tỉnh lại rồi.
Yến Vân Phỉ kinh hỉ kêu lên, thần tình Yến Vân Thiên cũng là khẽ động, chỉ là trong ánh mắt, toát ra bi thương cực độ.
Chu Báo cũng nhẹ nhàng thán một tiếng, Lạc Tuyết Hoàn thật là tỉnh, bất quá, lúc này là hồi quang phản chiếu.
- Vân Phỉ, là con sao? Tiểu Vân Phỉ của ta, ta không có nằm mơ chứ?
- Không có, mẫu hậu, người không có nằm mộng, là con, là tiểu Vân Phỉ của người, con đã trở lại!
Đối với Chu Báo mà nói đều thập phần xa lạ, cũng thập phần không quen, làm người chuyển thế đến, hắn đối với tất cả mọi người trên thế giới này đều là lãnh đạm. Tuy rằng theo tiếp xúc càng ngày càng nhiều người, sự tình gặp phải cũng nhiều hơn và rất nhiều người có quan hê đều rất thân mật. Thế nhưng cũng chỉ là biểu hiện ra. Cho dù là Vương Xà, quan hệ gắn bó giữa hai người càng nhiều vẫn là cộng đồng lợi ích. Do đó, hắn đối mặt với tràng diện như vậy, vẫn rất không quen. Đứng ở đó, cũng có chút không được tự nhiên, thẳng đến bên tai hắn nghe được một thanh âm tinh tế.
- Ngươi, chính là phu quân của Vân Phỉ? Đến, qua đây qua đây để ta hảo hảo nhìn chút!
Chu Báo nét mặt khổ sáp.
Trên thế giới này, muốn cho người sợ hãi cũng không nhất định phải có thực lực cường đại cỡ nào, có đôi khi, quan hệ cổ quái cũng khiến người kiêng kỵ. Tỷ như nói, quan hệ con rể và mẹ vợ, tục ngữ nói đúng, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, thế nhưng con rể thấy mẹ vợ thế nào, cũng chỉ có hắn biết.
Tỷ như nói hiện tại, Chu Báo ngồi ở trước mặt bà mẹ vợ sắp chết, nghe miệng nàng lẩm bẩm, thanh âm gián đoạn, đây là một loại dằn vặt. Chu Báo đang ngồi, cảm giác chính mình biến thành học sinh tiểu học kiếp trước, khẽ động cũng không dám lộn xộn. Muốn chết là tay hắn bị Lạc Tuyết Hoàn cầm lấy.
Hắn cảm thấy thân thể đều nhanh chóng cứng ngắc, mồ hôi lạnh từng giọt bốc lên, hắn nỗ lực thư giãn biểu tình của mình, thế nhưng cái mũi, con mắt còn có cơ trên mặt vẫn chen chúc tại một chỗ, căn bản là không có nghe rõ ràng Lạc Tuyết Hoàn đang nói cái gì, thẳng đến bàn tay bị nắm bắt đầu chậm rãi trở nên lạnh cứng, bên tai truyền đến tiếng khóc của Yến Vân Phỉ, còn có một cổ khí tức cực độ bi ai từ trên người Yến Vân Thiên phát ra, bao phủ cả tẩm cung. Tẩm cung lại một lần nữa rơi vào một loại trầm tĩnh.