CHƯƠNG
Thiên Ái tự quở trách khuyết điểm của mình làm
hai người nhịn không được nổi giận. Trong mắt họ, Thiên Ái so với bất luận kẻ
nào cũng đẹp hơn, cho dù là tự cậu quở trách bản thân mình họ cũng không cho
phép!
Lạc Tư hung hăng chế trụ đôi môi cánh hoa của
Thiên Ái, thuận thế biến mình thành một tấm chắn khiến người khác không thể
nhìn vào bên trong, nói giỡn, Lạc Tư tuyệt đối sẽ không cho người khác thấy vẻ
xinh đẹp của cậu!
Còn lại Lý Ân cứ như vậy mặt đối mặt, đầu ngón
tay linh xảo kéo khóa quần Thiên Ái, đem côn tht hồng nhạt đào ra, mang theo ý
tứ nghiêm phạt, có chút thô bạo vuốt ve, còn xấu xa ma sát liên tục lên lỗ nhỏ
đang không ngừng rơi lệ.
Lạc Tư kết thúc nụ hôn sâu, cũng không cởi y phục
của Thiên Ái, chỉ giật áo khoác ra, xuyên qua lớp áo sơ mi hung hăng mút liếm
hai đầu nhũ hồng nhạt mềm mại, cố ý cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, tiếng mút
liếm phát ra rất lớn, thanh âm nóng ướt tục tĩu làm toàn bộ thân thể Thiên Ái đều
nóng lên… . . .
“Ái Ái, thích sao? Ta xem đầu nhũ của em đã
đãng muốn chúng ta yêu thương nó rồi! Muốn mút hay là liếm đây? Hửm?”
“Không…. đều không phải…. A a… A…
Lý…. Lạc… Không nên như vậy…. A a…”
Trong miệng mặc dù chống cự lại hai người đang
khơi mào dục vọng trong thân thể mình nhưng trải qua tối hôm qua, mỗi một chỗ
nhạy cảm trên thân thể đều bị khai phá quá mức, đã tùy ý để hai người họ thao
túng.
Nghe được Thiên Ái cự tuyệt, hai người tà mị cười
cười, Lý Ân đem quần Thiên Ái hoàn toàn kéo xuống, bàn tay hướng tới huyệt khẩu,
nhẹ nhàng đâm vào rút ra, “Ái Ái…. không nên sao? Hửm? Tiểu huyệt của em
đều đã ướt như vậy, không nên sao? Ân? Phải nói ra, ta cùng Lạc mới có thể thỏa
mãn dục vọng đãng của em!”
Lý Ân nói xong, cho Lạc Tư một ánh mắt, Lạc Tư lập
tức bật điều khiến vạn năng trong túi quần, trong nháy mắt, Thiên Ái bởi vì
khiêu đản trong cơ thể bắt đầu hoạt động mà phát sinh thanh âm rên rỉ kiều mị,
toàn thân lập tức xụi lơ. Hai người kia làm gì có chuyện để cậu quỳ xuống mặt đất
dơ bẩn, mỗi người một bên giữ lấy thân thể mềm nhũn của cậu, một trái một phải
nửa quỳ trên mặt đất, đêm hai chân Thiên Ái phân biệt đặt lên đùi mình, hai tay
cậu cũng một trái một phải khoác lên vai hai người.
Như vậy làm Thiên Ái không thể khép hai chân lại,
hình thành tư thế hai chân mở to đầy đãng, tư thế như vậy làm hai người
càng nhìn rõ ràng, nhất là mật huyệt hồng nộn giấu giữa hai cánh mông tuyết trắng,
bởi vì khiêu đản làm hết phận sự rung động mà sảng đến phát điên.
“A a…. . . . từ bỏ… Ô… A…. A a….
. . . Quá…. sướng quá…. A a… . . . Lý… Lạc…. Mau…. mau tắt đi… A
a…. đừng…. đừng mà… A a… . . .”
Khiêu đản rung động không ngớt, lần lượt ma sát
lên địa phương mẫn cảm, mỗi một viên đều theo những hướng khác nhau chui vào,
làm thân thể Thiên Ái thích đến run rẩy, khoái cảm cao độ làm cậu thất thần, đến
nước mắt chảy ra cũng không biết.
“Không nên sao? Thật? Tiểu Ái… Cái miệng
phía dưới của em rất thành thực, cái miệng phía trên lại không thành thực chút
nào! Chúng ta phải phạt em…. Phạt em tự mình đem thứ bên trong tiểu huyệt đẩy
ra, chúng ta sẽ không giày vò em nữa, hay là em muốn bọn ta hiện tại thao em tới
tan vỡ, ân?”
Thanh âm Lạc Tư tuy ôn nhu không gì sánh được
nhưng ý tứ tà trong đó lại làm Thiên Ái không khỏi run rẩy, trong đầu óc mụ
mị chỉ còn có ý niệm không nên tiếp tục ở lại chỗ này, “Đừng… em… em
làm… em làm… A a…. ân… . . .ân…. đừng… A â!! Hô… Hô… . .
.”
Hai người nghe được Thiên Ái đáp ứng đều ngừng lại
động tác kích thích điểm mẫn cảm, đem hai chân cậu dán lên người mình. Thiên Ái
biết mình không thể trốn thoát, nhịn xuống cảm giác thẹn muốn chết, chậm rãi
đem thứ gì đó đang không ngừng rung động trong thân thể đẩy ra, mật huyệt nóng
đến sắp tan chảy, khiêu đản kịch liệt đè ép, đám khiêu đản hồng nhạt không ngừng
rung động chậm rãi bị đẩy ra. Thiên Ái cũng bởi loại động tác giống như bài tiết
này mà càng cảm thấy thẹn, thế nhưng côn tht béo mập lại hưng phấn chảy ra ái
dịch, hơn nữa những khiêu đản chưa bị đẩy ra trong người vẫn không ngừng đè ép
lên tràng bích mẫn cảm dị thường, dưới song trọng kích thích, cao trào rất
nhanh ập tới.
Thiên Ái trải qua cao trào, toàn thân càng thêm
vô lực, đôi mắt to đen láy rưng rưng nhìn hai người, ánh lên quang mang khẩn cầu,
thân thể sau cao trào vốn đã rất mẫn cảm lại còn thêm hai viên khiêu đản vẫn
rung động trong mật huyệt, lần lượt đè ép lên tràng bích non mềm, quá nhiều dịch
thể trong suốt theo huyệt khẩu kịch liệt khép mở chảy ra, tư thế giống như bài
tiết ở trước mặt hai người cộng thêm cảm giác không thể khống chế làm cậu càng
cảm thấy thẹn không ngớt.
“Ái Ái… sao lại dừng… ân? Ta xem… a
a… còn hai viên! Đẩy hết chúng ra, để chúng ta nhìn em không thể khống chế mà
cao trào, chúng ta sẽ tha cho em!”
Mật huyệt đã hưng phấn không chịu nổi, theo lời
nói của Lý Ân, bị hai ngón tay cường ngạnh nhét vào, ở trong mật huyệt cùng
khiêu đản thô bạo đùa bỡn, chà đạp tràng bích nhạy cảm, “A a ~~~ Đừng
mà… Lý…. đừng… A a…. Ô…. Em… em…. A a… . . .Ân a… . . . A a a
a a a !!! Bắn…. muốn bắn….. bắn… Ô… . . .”
Thú ái – chương