CHƯƠNG
Giống như bị
sét đánh, khoái cảm bén nhọn đâm thẳng lên cột sống, Thiên Ái cắn răng hung
hăng cố sức một lần cuối cùng, rốt cục đem hai viên khiêu đản một mực khuấy động
trong cơ thể đẩy ra toàn bộ, sung sướng mãnh liệt làm cậu lại một lần nữa lên đỉnh,
cao trào lần này vô cùng cường liệt, Thiên Ái bởi vì… lần này, dịch thể trắng
đục bắn hết, cư nhiên còn kéo theo chất lỏng ấm áp màu vàng kim, vọt thẳng ra
ngoài, hơn nữa còn ở ngay trước mặt hai người kia.
Không ngừng ở
trước mặt hai người họ dùng tư thế đáng thẹn mà cao trào, bây giờ còn vì quá mức
sảng khoái mà không thể khống chế thân thể, kích thích mạnh mẽ làm thân thể buộc
chặt của Thiên Ái giống như diều đứt dây, trước mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.
Hai người kia
lúc này lại hưng phấn không gì sánh được, từ lúc Thiên Ái chậm rãi đẩy khiêu đản
trong tiểu huyệt ra, côn tht dưới thân đã sớm sung huyết đứng thẳng, nhìn
Thiên Ái thần tình diễm lệ, trong xấu hổ mang theo đãng hưng phấn, bởi vì lần
lượt bị chà đạp mà da thịt ửng hồng, mật huyệt hé ra hợp lại đem thứ gì đó
trong cơ thể đẩy ra, vào lúc một viên khiêu đản rơi xuống còn có thể phát sinh
tiếng nước đãng.
Đợi đến lúc
Thiên Ái hoàn toàn đem năm viên khiêu đản đẩy ra, thần tình diễm lệ lúc cao
trào, còn không khống chế được mà bắn nước tiểu, hai người liền hưng phấn tới cực
điểm, thấy cậu ngất đi, lý trí của cả hai đều nói không thể ở chỗ này cùng nhau
đi vào, thế nhưng thật sự là nhịn không được!
“Tiểu
Ái… Mở mắt ra, hảo hảo nhìn cho rõ, chúng ta muốn tiến vào!”
Thanh âm trầm
thấp của Lạc Tư kêu to bên tai Thiên Ái, vốn cũng chỉ rơi vào cơn mê man, Thiên
Ái chậm rãi tỉnh lại, nhìn đại thụ trên đỉnh đầu, còn đang mơ màng chưa rõ đã lập
tức bị cảm giác xé rách đau đớn làm cho hồi thần, “Đừng… đau quá… đau
quá… . . . Lý… Lạc… đừng mà… đau quá… Ô… Các anh… không phải người
mà… . . . Không… . . . Ân… . . . A… Cái… đây là cái gì… . . . A
a… đau… A a… . . . Đừng… . . .”
Thiên Ái khiếp
sợ nhìn hai người, bọn họ nhấc bổng cậu lên áp trên cây, hai chân một trái một
phải đặt lên vai hai người, thân thể bị tách ra thật to, hai tay cũng vịn lên cổ
cả hai, tư thế như vậy làm cả ba có thể nhìn thập phần rõ ràng địa phương kết hợp.
Thiên Ái không thể tin được, hai người họ cứ như vậy theo huyệt khẩu bởi vì vừa
trải qua cao trào quá độ chưa kịp khép lại, chầm chậm đi vào.
Hai người họ
cũng vì cảm giác chật chội trước nay chưa từng có mà cảm thấy có chút khó chịu,
thế nhưng bởi vì… đây là lần đầu tiên cả hai tiến nhập vào thân thể Thiên Ái,
hai cái côn tht vì hưng phấn mà càng thêm trướng lớn một vòng, mật huyệt vốn
ăn không tiêu cũng vì vậy mà mở rộng đến cực hạn, có thể thấy niêm mạc mẫn cảm
nơi lối vào đã bị căng ra hết cỡ.
“Ô… . .
. Đau quá… . . .Từ bỏ… . . . Lý… Lạc… . . . Ô… . . . Thực sự rất
đau…. đừng mà… . . . Ô… . . . Ô… . . .”
Thiên Ái bởi vì
đau đớn quá mức chịu đựng mà khóc òa lên, thân thể giống như sắp bị xé làm
hai… địa phương kia truyền đến đau nhức làm cậu không thể chịu được mà khóc cầu
xin tha thứ…
“Ái Ái…
Đừng khóc… Em sẽ thoải mái ngay… .. . Đừng khóc… . . .”
Hai người thấy Thiên
Ái khóc thì đau lòng, Lạc Tư yêu thương hôn lên mặt cậu, Lý Ân dùng bàn tay
linh xảo âu yếm côn tht hồng nhạt vì đau mà héo rũ của cậu, đương nhiên, côn
thịt hai người cũng không dám lộn xộn, bọn họ sợ chỉ cần khẽ động, vợ yêu yếu
đuối của mình sẽ thực sự bị xé rách.
“Ô… đừng…
. . . A… . . . Thật kỳ quái… không nên… . . . Lý… Lạc… dừng… dừng lại…
. . . đừng… . . . A a… . . .”
Địa phương mẫn
cảm bị đùa bỡn truyền đến từng trận tê dại vui vẻ, mật huyệt vẫn đau đớn như
trước nhưng trong hỗn loạn lại cảm giác được một chút ngọt ngào, cảm thụ vừa
đau vừa thích lẫn lộn làm Thiên Ái lâm vào mơ màng, khoái cảm chưa bao giờ trải
nghiệm qua làm cậu không nhịn được hưng phấn phát run, không biết nên như thế
nào, chỉ có thể bất lực kêu hai người kia dừng lại.
Biết Thiên Ái đã
bắt đầu có cảm giác, hai người tà mị nở nụ cười, Lý Ân vẫn như cũ linh xảo vỗ về
chơi đùa côn tht hồng nhạt đang hưng phấn, Lạc Tư lại nhẹ nhàng động, ở bên
trong mật huyệt chặt chẽ nóng rực chậm rãi ma sát, mang theo lực đạo cường đại, tiến nhập tới hoa tâm… . . .
“Ô… . .
. A… . . . A…. đừng…. đây… đây là cái gì… Lý… Lạc… đừng động nữa…
Em… sắp chết… sẽ tan mất… . . . A a… . . .”
Tiếng rên rỉ nhỏ
vụn từ đôi môi phấn nộn thoát ra, chịu không nổi cảm giác như vậy, Thiên Ái bất
lực ôm vai hai người, cả người bị vác lên lơ lửng tựa vào thân cây, không có chỗ
nào khác dựa vào, chỉ có thể tiếp nhận tất cả, thân thể mẫn cảm cùng lúc thừa
nhận cả hai người, khoái cảm kì dị làm cậu chậm rãi tiến tới cao trào.
“Muốn chết?
Chúng ta sẽ làm em chết, Tiểu Ái, cho em dục tiên dục tử, cho em chết một lần lại
một lần, tới, em hẳn là hiểu rõ chúng ta! Em trốn không thoát, cũng không thể cự
tuyệt!”
Lạc Tư cường ngạnh
nói, cho Lý Ân một ánh mắt, Lý Ân dừng động tác âu yếm hạ thân Thiên Ái,
“Chúng ta muốn em chỉ dùng phía sau cao trào, cho em biến thành bảo bối
đãng chúng ta yêu nhất, Ái Ái, nói đi! Nói ra khát cầu phóng đãng nhất của
em, để bọn ta triệt để thỏa mãn em!”
Thú ái – chương