CHƯƠNG
Thiên Ái ăn no,
căng da bụng trùng da mắt, cơn buồn ngủ kéo tới làm cả người bắt đầu uể oải,
“Lý, ôm em lên giường, em buồn ngủ, các anh buổi chiều nhất định phải gọi
em dậy đi học!”
Lý Ân tất nhiên
không từ chối, dễ dàng nâng Thiên Ái lên, “Ái Ái, em ngủ đi! Chúng ta bồi
bên cạnh em, không cần lo lắng!”
“Ừm… . .
.”
Lý Ân ôm Thiên
Ái thả lên giường lớn, đắp chăn cho cậu, còn Thiên Ái nghe Lý Ân nói, thỏa mãn
phát ra tiếng nỉ non, cọ cọ chăn, lộ ra tươi cười vui vẻ, nhắm mắt lại chậm rãi
ngủ say, hai người kia cũng thập phần ăn ý cùng lên giường, không có ngủ, chỉ
là một trái một phải nằm trên giường, Lạc Tư vuốt má Thiên Ái, Lý Ân thì đều đều
xoa lưng cho cậu.
Động tác của
hai người cứ như vậy không hề ngừng, không nói một câu, trải qua khoảng thời
gian yên lặng mà ấm áp, tới buổi chiều, Lạc Tư mới ôn nhu đánh thức Thiên Ái
đang ngủ say dậy.
“Tiểu Ái,
rời giường! Đến giờ đi học rồi…. Ngoan… Đứng lên…. Tiểu Ái….”
“Ngô…
ân… . . .”
Đối mặt với Lạc
Tư nhẹ nhàng gọi, Thiên Ái phát sinh tiếng rên rỉ nho nhỏ mang theo ngữ khí làm
nũng, đôi mắt mông lung mở ra, nhìn thấy gương mặt Lạc Tư mới từ từ thanh tỉnh,
“Lạc…. mệt…. em buồn ngủ…”
“Tiểu Ái,
em không phải nói muốn đi học sao? Đã giờ hơn rồi!”
“A! Được rồi,
bây giờ đi học, buổi tối các anh muốn đi đâu?”
Thiên Ái nghe lời
rời giường, Lý Ân ở bên cạnh đương nhiên ôn nhu ôm lấy cậu, đặt cậu ngồi lên sô
pha, lại giúp cậu chỉnh lại đồng phục bởi vì vừa ngủ dậy mà xộc xệch, Thiên Ái để
kệ cho Lý Ân làm, một bên hỏi hai người kia buổi tối muốn làm gì.
“Ái Ái,
chúng ta buổi tối trước mang em ra ngoài mua quần áo, sau đó đưa em đi ăn, được
không?”
“Ừm… Các
anh quyết định là được rồi…. nhưng mà…. học sinh muốn đi ra ngoài đều phải
có sự đồng ý của hiệu trưởng mà?”
Thiên Ái không
giải thích được hỏi, ở trong ấn tượng của cậu, hiệu trưởng không phải người có
thể dễ dàng thả cho bọn họ đi ra ngoài như vậy.
Hai người cười
cười, “Tiểu Ái, nhân loại đều tham lam, chúng ta chỉ cần cấp cho học viện
chút tiền, hiệu trưởng đương nhiên cái gì cũng đồng ý!”
“Hả… . .
. ? Các anh lấy tiền đâu ra?”
“Ha ha….
Ái Ái, em thật đáng yêu, em thật sự là học sinh giỏi nhất trường chứ? Tiền
đương nhiên là đi kiếm a!”
Nghe được lời
nói đùa giỡn của Lý Ân, Thiên Ái đỏ mặt, cũng không biết mình vì sao lại đi hỏi
cái vấn đề thiếu não đó!
“Lý, đừng
trêu Tiểu Ái. Tiểu Ái, thực ra từ lúc biết em ở đây, chúng ta đã lập tức đến
nơi này, vì sợ em không quen với tập quán sinh hoạt ở Ma giới, chúng ta muốn
trước để cho em ở lại nhân gian sống vài chục năm rồi mới mang em về Ma giới. Để
em sống thoải mái ở nhân gian, hai người chúng ta mới dùng một ít phương pháp mở
rộng kinh doanh, hiện tại số tài sản đã đủ để em tiêu cả đời cũng không hết,
cho nên, chút tiền này cũng là vì em mà kiếm!”
Đừng nhìn vẻ
ngoài băng lãnh cứng nhắc của Lạc Tư, lời nói ra hoàn toàn đâm chúng tử huyệt của
Thiên Ái, cậu nhìn ánh mắt thâm tình của hai người, nhảy lên ôm cổ cả hai,
“Em… em yêu hai người… vĩnh viễn…”
Hai người có
chút kích động, Thiên Ái bình thường thường không nói ra lời yêu đương, thế
nhưng chỉ cần biểu hiện ra ngoài liền có thể làm cả hai không thể chống lại!
“Được rồi,
được rồi, chúng ta đi học!”
Thiên Ái phục hồi
tinh thần, nhẹ giọng gọi hai người kia, trên mặt hơi phiếm hồng làm hai người
kia trong lòng lại rục rịch. Ba người ra khỏi phòng, Thiên Ái đi ở giữa, hai
người một trái một phải tiêu sái chậm rãi đi bên cạnh cậu, cử chỉ săn sóc làm Thiên
Ái ngọt ngào nói không nên lời… . . .
Tới phòng học, Thiên
Ái cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của những người khác, thản nhiên đi tới chỗ
ngồi, mở máy tính, bắt đầu đọc bài, hai người kia cũng ngồi xuống, không chớp mắt
nhìn cậu, nhãn thần ôn nhu đến mức có thể giết chết người khác.
Thiên Ái tập
trung tinh thần đọc bài, hai tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím, chuyên tâm nhất
trí, không chút nào chú ý tới những ánh mắt công kích cường liệt xung quanh,
bên cạnh cậu có hai người kia, cậu còn phải sợ cái gì?
Thời gian học rất
nhanh trôi qua, tan học, Thiên Ái cùng hai người rời khỏi, mới đi được nửa đường,
cậu bỗng nhiên nhớ ra mình quên đồ ở lớp, “Lạc, Lý, hai người về trước đi,
em quên đồ ở phòng học rồi!”
Hai người còn
chưa kịp nói để mình giúp, Thiên Ái đã chạy về hướng ngược lại, cả hai cười cười,
đang muốn đứng tại chỗ chờ cậu, Lạc Tư lại đột nhiên có cảm giác bất an,
“Lý, ta cảm giác được sẽ có chút phiền phức nho nhỏ, chúng ta đuổi theo Tiểu
Ái đi!”
“Vậy sao?
Thế thì đi mau!”
Ngay lúc hai
người về tới phòng học liền thấy một đám người vây quanh Thiên Ái, trên người cậu
còn nhỏ nước tí tách. Đùa chắc! Thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, cứ để như vậy
Ái Ái sẽ bị cảm!
Lý Ân đang muốn
tiến lên ngăn cản những người đó, Lạc Tư lại ngăn trở, “Lý, anh quên sao? Tiểu
Ái đã không còn là người bình thường! Em ấy sẽ không có việc gì, chúng ta cứ
yên tâm đứng nhìn thôi!”
“…. . .
. Được rồi! Tiện nghi cho bọn họ!”
Hai người dùng
tâm linh đối thoại, ẩn giấu thân ảnh của mình, không cho đám người trong phòng
học phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
“Đồ không
biết xấu hổ, cái loại ưu sinh như mày mà cũng dám quyến rũ hai người hoàn mỹ
như vậy sao?”
“Mày là muốn
bám lấy người có tiền nên mới cầu người ta thượng mày đi? Nhìn không ra nha,
cái loại ưu sinh này không chỉ học hành tốt, đến đãng cũng tài trí hơn người!
Mọi người nói, có đúng hay không? Ha ha ha… . . .”
P/S: Đang ủ quà mừng triệu view, đam mỹ YunJae, ai muốn đọc thì chăm chỉ lượn nhà ta đê, muahahahah….. =))
Thú ái – chương