Dịch giả: Time Over
Biên: Đình Phong
Sắc mặt Thanh Loan một bên rốt cuộc trở nên khó coi.
Nàng hiểu rõ hơn ai hết về giao dịch của Tô Trường An cùng Chân thần kia, nàng cũng rõ ràng hơn mỗi lần Tô Trường An sử dụng sức mạnh Chân thần, tâm tính hắn sẽ phải chịu trùng kích thật lớn.
Hắn vì Sở Tích Phong đổi sao Thanh Loan tự nhiên là không có cách nào ngăn cản, bởi vì nàng biết rõ không cách gì ngăn cản.
Nhưng giờ phút này Tô Trường An vì chiến một trận với Từ Nhượng lại vận dụng cỗ sức mạnh kia lần thứ hai, điều này khiến trong lòng Thanh Loan bất an, nàng muốn ngăn cản, nhưng vì mình đã bị trọng thương nên vô lực ngăn cản.
Mặc dù nói Chân thần cùng Tô Trường An có ước định ba lượt, nhưng nàng vẫn lo lắng dùng tình trạng của Tô Trường An bây giờ rốt cuộc có thể thừa nhận thần huyết ăn mòn hay không.
Y vung vẩy song thương trong tay, trên đỉnh đầu có một ngôi sao màu đỏ sậm sáng lên, một luồng ánh sáng màu đỏ sậm thuận theo chiếu xuống trên người y.
Vẻ mặt y hơi điên cuồng được tinh quang màu đỏ tươi chiếu lên, lộ ra cực kỳ quỷ dị.
Sau đó một đạo linh áp từ trên người y tràn ra, bao phủ đám người Tô Trường An, lúc này hư ảnh ác lang sau lưng y ngưng thực hơn giống như đang sống lại, lúc này trường thương trong tay y hơi đổi, một thanh đỏ tươi như máu, một thanh sáng ngời như ban ngày.
"Song thương này, chính là một trong những bảo vật truyền thừa của Thiên Lam, một cây tên là Thiên Xu, cây kia tên là Tham Lang. Ngươi có biết vì sao không?"
Giờ phút này khí thế Tinh Vẫn của Từ Nhượng rốt cuộc hoàn toàn hiện ra ở trước mắt mọi người, ở dưới khí thế này, cho dù Tô Trường An vận dụng sức mạnh Thần huyết cũng cảm thấy có thua chút lực, nói chi là hai người La Ngọc Nhi cùng Hoa Phi Tạc, lúc này bọn họ phải gắng hết sức mới có thể vận chuyển linh lực.
Hình như Từ Nhượng có lòng tin rất lớn với chính mình, y cũng không vội động thủ, ngược lại hứng thú nhìn Tô Trường An hỏi.
Tô Trường An cảm thụ được khí thế đột nhiên bộc phát ra trên người Từ Nhượng, âm thầm líu lưỡi với khí thế của hung tinh này có khác so với Tinh Vẫn bình thường, cho dù vận dụng sức mạnh thần huyết, hắn vẫn cảm thấy từng đợt áp lực phô thiên cái địa như cũ.
Hắn vì tìm kiếm phương pháp phá địch, mà không ngại hư dữ ủy xà (lá mặt lá trái, đưa ra hư chiêu), thuận theo Từ Nhượng mà nói tiếp.
Huống chi đây đúng là một chuyện rất kỳ quặc, vì sao chí bảo truyền thừa của Thiên Lam viện có một thương tên là Tham Lang?
Vì vậy, hắn cảnh giác nhìn Từ Nhượng, giọng bình bĩnh hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì Tham Lang cùng Thiên Xu trên ý nào đó mà nói thật ra là cùng một ngôi sao." Y nói như vậy.
Lời nói bình tĩnh của y nhưng mọi người nghe như một trận sấm sét nổ trong tai, vẻ mặt bọn họ cũng bởi vậy mà trở nên có chút đặc sắc.
Hình như Từ Nhượng rất hài lòng với phản ứng như vậy của mọi người, y nói thêm: "Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao môn hạ Thiên Xu sẽ có hai vị đệ tử?"
Hình như Tô Trường An nhớ tới mấy thứ gì đó nên trong lòng chấn động, rồi lại tạm thời nói không rõ ràng. Mà Từ Nhượng cũng không có ý tứ cho hắn nghĩ tiếp, chỉ thấy y nói xong câu kia, trường thương trong tay chấn động, thân thể đột nhiên đến trước người Tô Trường An. Trường thương trong tay y hóa thành lưu quang, giống như bạo vũ lê hoa không ngừng đâm về phía Tô Trường An.
Tô Trường An cả kinh, không nghĩ tới Từ Nhượng nói đánh là đánh, không có một tia báo hiệu, hắn thu hồi suy nghĩ của mình, vội vàng nhấc trường đao trong tay lên ngăn cản công kích của Từ Nhượng.
Tô Trường An cũng không biết y vô tình hay cố ý mà mỗi thương y đâm ra đều nắm chắc lực đạo rất tốt, tuy hắn không dám ngạnh kháng nhưng cũng không đến mức bị đánh bại.
Từ Nhượng công kích lăng liệt như vậy trong thời gian ngắn Tô Trường An cũng chỉ có thể chống đỡ, không hề có lực hoàn thủ. Nhưng thương ảnh của Từ Nhượng lại liên miên không dứt như nước chảy trong dòng Ly Giang. Hắn căn bản không có chút cơ hội thở dốc.
Thời gian trôi qua, Tô Trường An dưới công kích lăng liệt như vậy trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi chằng chịt, mà thân thể cũng theo đó bắt đầu có chút lung lay.
"Ngươi như vậy không phải là đối thủ của ta." Lúc này giọng Từ Nhượng âm lãnh truyền đến bên tai Tô Trường An, "Ngươi phải mượn nó thêm nhiều sức mạnh nữa."
Tô Trường An nghe vậy khẽ giật mình, đương nhiên sức mạnh Chân thần không phải chỉ có như vậy. Cho dù thực lực vị chân thần ngủ say trong cơ thể hắn trăm không còn một, nhưng cũng sẽ không chỉ như thế này.
Tô Trường An theo bản năng khống chế cỗ sức mạnh này, đem nó kìm chế trong phạm vi mình có thể khống chế, hắn sợ nếu mượn quá nhiều sức mạnh khiến hắn không thể khống chế được, hóa thành một quái thú chỉ biết giết chóc hoặc là bị Chân thần thừa dịp lúc hắn yếu ớt mà thôn phệ.
Nhưng lời nói của Từ Nhượng như mang theo ma lực bài đó, hắn vậy mà theo bản năng mang thần trí của mình thăm dò thần huyết dấu ở sâu bên trong đan điền chính mình, muốn hấp thu cỗ sức mạnh kia.
"Trường An! Không được!"
Lúc đó, Thanh Loan luôn nửa nằm một bên nhận thấy Tô Trường An khác thường, nàng cưỡng ép thân thể đứng lên lo lắng quát lớn ngăn cản.
Tô Trường An nghe vậy giật mình đột nhiên phục hồi lại tinh thần, trên trán liền hiện ra chằng chịt mồ hôi, trong lòng sinh ra một trận hoảng sợ.
Ánh mắt hắn âm trầm nhìn về phía Từ Nhượng, hắn mơ hồ biết rõ nếu như Từ Nhượng có ước định cùng Tư Mã Hủ thì y tự nhiên có liên quan với Thần Tộc. Mà hình như mục đích của y không phải chỉ đơn giản là muốn giết chết hắn, hình như bọn chúng càng hy vọng nhìn thấy vị Chân thần ở trong cơ thể hắn tỉnh lại. Mà Tô Trường An vừa rồi thiếu chút nữa liền như bọn họ mong muốn.
Vì thế Tô Trường An nén xuống một hơi khiến cho mình tỉnh táo lại, mặc cho Từ Nhượng dẫn dụ như thế nào cũng bất vi sở động, chỉ dùng hết sức phòng thủ công kích của y, âm thầm tìm kiếm cơ hội phản kích.
Từ Nhượng thăm dò mấy lần lại không công mà lui, y sau khi lộ ra thực lực thực sự luôn tính trước kỹ càng nhưng giờ đây sắc mặt rốt cuộc hiện ra nôn nóng.
"Ngươi định mãi co đầu rút cổ đằng sau cây đao kia sao? Cũng giống như sư phụ phế vật của ngươi?" Từ Nhượng lớn tiếng nói, băng lãnh trên mặt cũng không còn thong dong như trước nữa ngược lại rất là dữ tợn.
Tô Trường An nhíu mày bình tĩnh không nói một lời. Tuy không biết vì sao nhưng hắn có thể cảm giác được Từ Nhượng cũng không muốn giết hắn mà chỉ muốn chọc giận bản thân khiến hắn thức tỉnh thần huyết trong cơ thể. Nhưng y càng như vậy, Tô Trường An càng không muốn cho y toại nguyện.
Mà đúng lúc này, Từ Nhượng chợt thu thương về, Tô Trường An nghi ngờ một lúc thầm nói chớ không phải là Từ Nhượng biết rõ tiếp tục như vậy chỉ là vô dụng cho nên chuẩn bị thay đổi chút ít thủ đoạn chứ?
Nhưng sau một khắc, Tô Trường An chợt mở to mắt vì Từ Nhượng khẽ động, thương khẽ chuyển hướng hóa thành một đạo lưu quang phóng thẳng về phía Thanh Loan.
Sắc mặt của hắn từ ngạc nhiên biến thành lo lắng, từ lo lắng biến thành phẫn nộ, hắn gần như không chút suy nghĩ khẽ động thân thể theo đó xông ra ngoài muốn ngăn chặn thương của Từ Nhượng.
Nhưng cho dù hắn nhờ sức mạnh thần huyết thì tốc độ vẫn như cũ không cách nào so sánh với một vị Tinh Vẫn, vẫn chậm hơn vài phần so với Từ Nhượng.
Thương của Từ Nhượng đã càng lúc càng gần Thanh Loan, mà bây giờ với tình trạng của Thanh Loan tự nhiên là vô lực chống cự.
Tô Trường An khẩn trương, hắn đã thấy quá nghiều người mình quý trọng chết trước mặt của mình, hắn đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, hắn không cho phép chuyện như vậy lại xảy ra trên người hắn nữa! Quyết không cho phép xảy ra lần nữa!
Hắn quét sạch mọi lo lắng trong lòng cũng bất chấp tất cả, thần thức khẽ động chìm vào bên trong Thần huyết, một cỗ khí tức tràn đầy theo đó truyền đến vì vậy tốc độ của hắn nhanh thêm vài phần.
Nhưng hắn còn chưa đủ nhanh so với Từ Nhượng!
Mà biện pháp duy nhất muốn nhanh như Tinh Vẫn là trở thành Tinh Vẫn.
Hắn nghĩ đến đây thì trong lòng bắt đầu sinh ra một cổ lệ khí ngập trời, sức mạnh thần huyết ở chỗ sâu trong đan điền phun ra như thú dữ thoát khỏi lồng giam. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, khí thế trên người cũng tùy theo đó càng ngày càng mạnh.
Địa Linh.
Thiên Thính.
Hồn Thủ.
Vấn Đạo.
Gân xanh trên huyệt thái dương của hắn bắt đầu nổi lên dữ dội như sừng rồng, vì nhận quá nhiều sức mạnh mà hắn không thể thừa nhận nên vẻ mặt hắn có vài chỗ vặn vẹo, mà vặn vẹo như vậy theo thời gian trôi qua từ từ biến thành dữ tợn.
Từng vết máu nhợt nhạt bắt đầu từ bên trong xé rách làn da tay hiện ra bên ngoài, không ngừng thẩm thấu ra bên ngoài da thịt của hắn, vì vậy cả người hắn trở nên vài phần đỏ thẫm.
Sau mấy hơi thở, tất cả khí thế chợt thu liễm sau đó một ngôi sao chợt sáng lên trên bầu trời.
Đó là một ngôi sao màu đỏ như máu, nó giống như mãnh thú luôn ngủ say không biết bao nhiêu kỷ nguyên lúc này đột nhiên chợt mở mắt ra, thật giống một đóa huyết liên yêu diễm nở ra trong bầu trời đêm. Sau đó một luồng ánh sáng màu máu chiếu xuống trên mặt thiếu niên.
Thiếu niên sắc mặt lạnh lùng, sát khí dạt dào đắm chìm trong đạo quang mang kia.
Lúc này một cỗ khí tức khiến người ta hít thở không nổi từ trong cơ thể của hắn tuôn ra, đạo khí tức kia chứa hàn ý sâu nặng thật giống như cùng hung cực ác đứng đầu thiên hạ.
Một giây này Thanh Loan chợt mở to mắt nhìn ngôi sao sáng lên kia.
Là Phá Quân.
Là một hung tinh theo đồn đại trên đời.
Là ngôi sao cuối cùng tối nay nàng cần đưa tiễn trong sắc lệnh của Tinh Thần Các.
Lúc này Tô Trường An cũng nhớ lại cái gì.
Bên trong Thiên Lam viện không chỉ Thiên Xu có hai đồ đệ.
Dao Quang cũng có hai đồ đệ.
---oo---