Dịch giả: Tiểu Dĩnh, Đình Phong
Trong phòng giam, ánh nến lờ mờ, chập chờn.
Trái tim trong tay thiếu niên vẫn đang đập.
Có lẽ vì giờ phút này nhà tù quá yên tĩnh, nên mọi người thậm chí còn mơ hồ nghe được từng tiếng thở nhẹ vô cùng, cả tiếng tim đập cũng cực kỳ rõ ràng.
Một luồng hắc khí nhìn không rõ lắm từ cơ thể thiếu niên kia tràn ra. Trong mắt hắn đồng thời có hồng mang lóe lên.
Chỉ nghe một tiếng "bục" giòn vang, trái tim trong tay hắn chợt mãnh liệt tuôn ra một đám huyết quang, rồi bị hắn ngang nhiên bóp nát.
Thanh Loan lúc này cũng nhíu mày lại. Nàng tự nhiên sẽ không để tâm đến sống chết của tên phạm nhân kia. Trên đời này, bất kể là người tộc nào, danh hào ra sao thì sự sống chết ở trong mắt nàng đều không quan trọng. Nàng chỉ để trong lòng vị thiếu niên đang phát ra lệ khí nhàn nhạt trước mắt này.
Thần huyết rút cuộc đã bắt đầu cắn trả sao? Hay là sớm đã bắt đầu, chỉ là hắn và nàng một mực không phát hiện, cho đến bây giờ mới thoáng thấy chút manh mối?
Nghĩ tới đây, Thanh Loan lại nhíu mày sâu hơn.
Tất cả mọi người đều lui ra, bao gồm cả đám phạm nhân và hộ vệ. Bọn họ không thể tưởng được vị thiếu niên thoạt nhìn trẻ tuổi này lại là một hung thần, một lời không hợp đã muốn lấy mạng người ta rồi.
Đương nhiên, vì vừa rồi tiếng động ầm ĩ nên bọn họ cũng không nghe rõ gã phạm nhân kia rút cuộc nói lời gì kích động vị Thiên phu trưởng trẻ tuổi này.
Nhưng bọn họ vẫn theo bản năng thối lui. Lệ khí phát ra từ trên thân Thiên phu trưởng cũng đủ để đám phạm nhân cùng hung cực ác này đều cảm thấy run sợ. Thế nên trong phạm vi ba trượng xung quanh Tô Trường An đã được dọn ra một khoảng đất trống thật lớn.
Nhưng có một thân ảnh không lui mà lại tiến tới trước người hắn.
Trong mắt nàng thì lệ khí trên người hắn không có gì đáng sợ, ngược lại còn thêm mấy phần nhu tình.
Nàng duỗi tay lướt qua tóc hắn, rồi vuốt ve gương mặt hắn. Một đôi mắt nhìn chăm chú lên một đôi mắt khác.
Nàng từ nơi ấy thấy được khát máu, giãy giụa cùng hoang mang.
- Không có việc gì, ta ở đây. - Thanh Loan nói ra.
Giọng nói ôn nhu, giống như tiếng lục lạc vang lên trong đêm yên tĩnh, thật thanh thúy, động lòng người.
Lệ khí quanh thân Tô Trường An lúc này cuồn cuộn một hồi, dường như không cam lòng, nhưng rồi lại giống như nhận lấy mệnh lệnh nào đó không thể kháng cự, cuối cùng đều rút vào trong cơ thể Tô Trường An.
Tô Trường An giờ phút này nhẹ nhõm thở dài một hơi, lén lút lau đi mồ hội rậm rạp trên trán. Trong nháy mắt vừa rồi nhìn như rất ngắn nhưng thực sự hung hiểm vô cùng.
Tuy rằng gã phạm nhân kia mở miệng nhục nhã Thanh Loan đúng là đáng hận, nhưng với tâm tính vốn có của Tô Trường An chắc chắn không thể nào bởi vì xung đột mà làm ra chuyện lấy mạng người ta.
Mục đích ban đầu lúc xuất thủ chỉ là muốn giáo huấn gã một phen, thế nhưng vừa đến trước người gã, Tô Trường An lại đột nhiên cảm thấy người kia có gương mặt thật đáng ghét, trong lòng càng là có một luồng hỏa diễm muốn phát tiết ra. Thế rồi ngay lập tức, chưởng biến thành trảo, móc lấy trái tim người kia. Vậy mà hắn lại không cảm thấy có trở ngại gì, thậm chí trong lúc mơ hồ còn có chút ưa thích mùi máu tươi này. Nếu không phải Thanh Loan kịp thời mở miệng thì chỉ sợ hắn đã bị mắc mưu của Thần huyết trong cơ thể rồi.
Nhưng cho dù đã thanh tỉnh, hắn cũng không để lộ ra chút mệt mỏi nào, lần này trái lại không phải vì mặt mũi.
Mà là vì từ trong ánh mắt mọi người chung quanh, hắn thấy được sự sợ hãi nên chợt nhận ra đây là một cơ hội tốt để lập uy.
Về việc giết chết tù nhân kia tuy rằng không phải xuất phát từ bản tâm hắn, nhưng dù sao người cũng chết rồi. Sau khi trải qua đủ loại biến cố, Tô Trường An sớm đã không còn vì sinh tử của một người, còn là người nói ra lời tổn thương người hắn quan tâm mà canh cánh trong lòng.
Hắn nhìn mọi người xung quanh một lần nữa. Những tên phạm nhân vừa rồi còn khí thế hung hăng, ô ngôn uế ngữ bên tai không dứt thì giờ phút này chỉ cảm thấy rùng cả mình. Chỉ cần là người bị ánh mắt Tô Trường An quét đến đều theo bản năng lui về phía sau mấy bước, nét sợ hãi trên gương mặt càng là hiện lên rõ ràng.
- Gã đã chết. - Tô Trường An chỉ cái xác nằm dưới chân hắn, giọng nói lạnh lùng, giống như đến từ hoàng tuyền dưới Cửu U vậy.
- Chết rồi, tựu không còn cái gì nữa.
- Nhưng, các ngươi còn sống! - Tô Trường An lại nhìn về phía mọi người một lần nữa. - Còn sống là có hy vọng.
- Bất kể các ngươi trước kia đã làm gì, về sau muốn làm gì, bất kể là muốn tìm người báo thù, còn là muốn quay đầu hối cải, ta đều bỏ qua. Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết chính là, trước tiên các ngươi phải sống sót, chỉ có sống sót thì mới có thể làm được chuyện mình muốn làm.
Nói đến đây, tiếng nói của Tô Trường An dần cao vút lên, ánh sáng trong mắt càng là sáng ngời. Hắn không chỉ muốn nói lời này cho bọn họ nghe, mà đồng thời cũng là nói cho bản thân nghe nữa.
Cũng không biết là do bị kinh hãi bởi khí thế vừa rồi của Tô Trường An hay là vì lời này thật sự khiến cho bọn họ có phần xúc động, bầu không khí trong phòng giam càng trở nên yên tĩnh.
Cho đến mấy tức sau, một giọng nói ồm ồm mang theo sự lười biếng vang lên.
- Nam đại Tướng quân, ngươi đừng chỉ cho ca đây mấy thứ vô nghĩa đó nữa. Chúng ta là người nào? Là phạm nhân tử hình. Ở cái doanh quái nào? Hãm Trận doanh. Đây đâu phải nơi để sống chứ? Đơn giản chính là việc chết sớm hay muộn thôi.
Tô Trường An đảo mắt, rất nhanh từ trong đám người tìm được chủ nhân của giọng nói này ---- một đại hán trung niên có bộ râu quai nón dày rậm.
- Ngươi tên là gì? - Trong con ngươi Tô Trường An có ánh sáng lạnh lóe lên.
Thân thể đại hán kia rõ ràng khựng lại một chút, hiển nhiên đối với sự hung hãn vừa nãy của Tô Trường An vẫn còn sợ hãi. Nhưng gã rất nhanh đứng thẳng người lên, gạt ra đám người rồi đi về phía trước mấy bước, lớn tiếng nói:
- Hồ Tử, huynh đệ trong Tây Giang thành đều gọi ta là Hồ Tử.
- Hồ Tử? - Tô Trường An ngẩn người, cảm thấy cái tên này có chút ý tứ.
- Vậy Hồ Tử, ta lại hỏi ngươi, vì sao Hãm Trận doanh này lại không phải là nơi để sống?
Hồ Tử nghe vậy sửng sốt, giống như có chút không rõ ý tứ của Tô Trường An. Gã theo bản năng hỏi:
- Nam Tướng quân không biết sao?
- Không biết. - Tô Trường An mơ hồ nhận ra được sự việc có phần không đúng, nhưng miệng còn là thành thật trả lời.
- Xem ra Nam Tướng quân là lần đầu tòng quân rồi. - Trên mặt Hồ Tử lúc này chợt trồi lên nụ cười nhạt.
Tô Trường An lạnh mặt, hỏi:
- Vậy thì như thế nào?
- Ha ha. - Hồ Tử cười cười, thần sắc trên mặt bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi khí thế trên người Tô Trường An.
- Tiểu nhân bất tài, ở biên quan làm sĩ quan vài năm. Hãm Trận doanh này, nói thì nghe hay lắm nhưng kỳ thực chính là đội cảm tử. Đại Ngụy xưa nay có truyền thống, trước khi hai quân giao chiến, nếu là không mò ra được độ nông sâu của quân địch thì sẽ phái Hãm Trận doanh đi dò xét thực lực địch nhân. Còn nếu là không địch lại, đại quân muốn rút lui, thì việc đoạn hậu cũng là rơi trên đầu Hãm Trận doanh này. Thử nghĩ, một đội quân như vậy dưới thiết kỵ của Man tử lại có thể có mấy người còn sống đây?
Tô Trường An nghe Hồ Tử nói những lời này xong bèn nhướng mày. Hắn ngược lại đại khái có thể đoán ra Hãm Trận doanh này chắc chắn không phải nơi gì tốt, nhưng không ngờ tới lại hung hiểm đến tình trạng như thế.
Nhưng hắn vẫn còn nói ra:
- Dù cho hy vọng sống sót là rất ít, vẫn còn tốt hơn là sau thu bị trảm, chỉ còn đường chết đi?
Thế nhưng Hồ Tử lại lắc đầu, nói:
- Tuy rằng sinh cơ của Hãm Trận doanh xa vời nhưng đúng là vẫn có cơ hội sống. Chỉ đáng tiếc, Trấn Tây Quan đại nhân lại không muốn cho những tù nhân như chúng ta nửa phần cơ hội.
Tô Trường An sửng sốt, hỏi:
- Lời này có ý gì?
Ý cười trên mặt Hồ Tử càng sâu, hỏi:
- Lúc Nam Tướng quân đến có từng thấy chúng ta ở nơi nào, còn binh lính thì lại ở nơi nào không?
Tô Trường An sững sờ lần nữa, đái khái đã hiểu ý tứ trong lời gã. Nhưng Hồ Tử lại vẫn chưa hỏi xong, gã hỏi tiếp:
- Nam Tướng quân có từng thấy những binh lính kia ăn thứ gì, mà chúng ta lại ăn thứ gì không?
- Binh giáp của bọn họ là đồ gì, mà binh giáp của chúng ta lại là đồ gì?
Ba vấn đề liền nhau được hỏi ra trực tiếp làm Tô Trường An không phản bác được, chỉ biết nhăn mày càng sâu thêm.
Cho đến mấy tức sau, ngay khi mọi người đều cho rằng vị Thiên phu trưởng có phần lỗ mãng này sẽ xám xịt rời đi thì Tô Trường An lại mãnh liệt quay đầu, nhìn về phía hộ vệ bên cạnh, hỏi:
- Hằng ngày các ngươi cho bọn họ ăn cái gì, lấy ra để ta xem.
Hộ vệ kia hiển nhiên sợ Tô Trường An tuy có chút do dự nhưng vẫn ra lệnh cho mấy tên thủ hạ khiêng ra những thùng gỗ từ mấy chỗ hẻo lánh.
Tô Trường An đi tới mở nắp thùng nhìn vào bên trong sau đó chân mày trầm xuống. Hắn cảm thấy mình cũng không phải là con nhà giàu nên từ trước đến nay không hề kén ăn, nhưng thứ trong thùng kia quả thực làm cho hắn thấy buồn nôn, nói là đồ ăn còn không bằng nước rửa chén vo gạo.
Hôm nay hắn thấy những binh lính kia tuy ăn đồ thanh đạm nhưng so với mấy thứ trước mắt mà nói còn hơn mỹ vị. Tên hộ vệ kế bên thấy được Tô Trường An không vui nên nói gấp:
- Đây đều làm theo phân phó của Thần tướng đại nhân, tiểu nhân tuyệt không có nửa phần cắt xén.
Tô Trường An chỉ liếc y một cái cũng không thèm để ý sau đó quay đầu nhìn nam tử mặt đầy râu ria hỏi:
- Bây giờ Hãm Trận doanh có bao nhiêu người?
Hồ Tử sững sờ mặc dù không biết vì sao Tô Trường An lại hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Tám trăm chín mươi ba người. - Sau đó y nhìn thi thể trên mặt đất nên nói lại:
- Bây giờ là tám trăm chín mươi hai người.
Tô Trường An gật đầu sau đó cũng không quay đầu lại nói ra:
- Đi, gọi là bếp chuẩn bị tám trăm chín mươi hai phần đồ ăn mang tới đây cho ta, bọn họ làm cho những doanh khác ăn món gì thì tám trăm chín mươi hai người này ăn thứ ấy.
Hộ vệ đứng sau lưng Tô Trường An sững sờ, y rất nhanh hiểu được Tô Trường An đang phân phó chính mình nên sắc mặt trở nên rất khó xử.
Nhưng lúc này một thanh kiếm lóe ánh sáng lạnh lẽo bỗng đặt trên cổ y.
- Hắn kêu ngươi đi ngươi không nghe sao? - Giọng Thanh Loan lạnh như băng vang lên.
Nét mặt hộ vệ kia thay đổi, cô gái luôn che mặt đi theo vị Thiên phu trưởng đại nhân này nhìn tu vi không có gì đặc biệt nhưng cũng ra tay hung hãn như vậy. Nhìn lãnh ý trong mắt nàng chỉ cần y nói nửa chữ không thì thanh kiếm kia lập tức sẽ lấy xuống đầu mình rồi.
Y nói gấp:
- Đại đại nhân không phải tiểu nhân không đi chỉ là địa vị thấp kém, việc nhà bếp không phải tiểu nhân có thể quản được. - Chỉ vì sợ hãi trong lòng nên y nói năng lắp bắp.
- Hả? Tô Trường An quay đầu ra hiệu Thanh Loan thu kiếm trên tay sau đó lại hỏi: - Việc này ai có thể quản?
- Việc hậu cần từ trước đến nay đều do sĩ quan phụ tá Thần tướng là Vưu Thanh đại nhân quản hạt. - Hộ vệ kia run rẩy đáp lại.
- Ồ? - Vẻ mặt Tô Trường An trở nên cổ quái, nó rơi vào trong mắt tên hộ vệ khiến y tưởng rằng vị Thiên phu trưởng trẻ tuổi này biết khó mà lui, dù sao so tu vi hay chức quan thì Tô Trường An kém Vưu Thanh rất xa.
Nhưng ai ngờ Tô Trường An chợt nói ra:
- Vậy ngươi nhanh đi tìm Vưu Thanh đi, nói Nam Uyển ta muốn gã xử lý.
Nói tới đây Tô Trường An hơi dừng lại một chút lại lên tiếng:
- Nếu gã không chịu ngươi liền hỏi gã có phải lại muốn nếm mùi vị mũi kiếm của ta!
Hộ vệ này luôn có trách nhiệm trông coi đại lao nên tất nhiên không biết được sự việc trong quân doanh lúc nãy, chỉ là y rất có nhãn lực nghe Tô Trường An nói như vậy lập tức biết hắn tất nhiên có chỗ dựa nên cũng không dám có nghi vấn, sau khi phân phó thủ hạ phục vụ tốt Tô Trường An thì vội vàng quay người chạy về phía quân doanh.
Đám sĩ tốt trong Hãm Trận doanh không rõ ràng lắm, Tô Trường An mới tới đây chưa được một ngày hơn nữa được an bài là Thiên phu trưởng của Hãm Trận doanh thế nên không khó đoán ra hắn không được mấy vị cao tầng bên trong chào đón nhưng hắn vẫn bình tĩnh cho người truyền lời tới Vưu Thanh. Mọi người ở đây âm thầm cho rằng vị Thiên phu trưởng mới tới này phải chăng quá mức tự đại?
Với địa vị và cáu khí của Vưu Thanh có thể nghe lời một tên mao đầu tiểu tử sao?
Nhưng ước chừng qua hai khắc đồng hồ thì việc này đã có đáp án, chỉ thấy tên hộ vệ kia nôn nóng quay trở lại, sắc mặt y ửng hồng xem ra chạy qua lại thật xa. Mọi người thầm cho rằng y bị ăn khổ của Vưu Thanh nên mới có bộ dáng như vậy. Họ đang muốn nhìn Tô Trường An sẽ kết thúc như thế nào thì sau lưng hộ vệ bỗng xuất hiện mấy bóng người. Tay bọn họ cầm thùng gỗ hoặc hai người khiêng một cái lồng hấp thật lớn.
Đám binh lính thường ăn nước vo gạo làm người ta buồn nôn giờ đây đứng cách hơn mười trượng cũng có thể ngửi được mùi cơm thơm tho.
- Nam Nam tướng quân. - Tên hộ vệ kia thở hổn hển xem ra vì chuyện này mà mệt sắp chết rồi.
- Thứ người cần đã được mang đến, Vưu tướng quân nhờ tiểu nhân chuyển lời với người, nói y bận rộn không thể tới thăm người, thức ăn ngày sau của binh lính Hãm Trận doanh sẽ được đối xử như mọi người.
Lời của hộ vệ vừa nói xong thì đám sĩ tốt của Hãm Trận doanh bị tình cảnh trước mắt chấn trụ đột nhiên phát ra từng hồi hoan hô.
Bọn họ làm sao cũng không thể nghĩ được vị Thiên phu trưởng mới tới thậm chí có phân lượng như này, một lần được đồ ăn đã là niềm vui ngoài ý muốn nếu sau này bữa bữa đều là như thế, những binh lính này cảm giác như đang trên tiên cảnh.
Tô Trường An nghe vậy thì thần sắc cũng không thay đổi, dường như chuyện này theo lý là như vậy. Hắn gật đầu nói:
- Phát xuống đi.
- Vâng. - Hộ vệ kia gật đầu mặt mũi tràn đầy vui mừng phân phó thuộc hạ phát đồ ăn.
Mặc dù chỉ là cơm cháo trắng bình thường nhưng đối với những sĩ tốt mấy tháng nay ăn đồ ăn không dành cho người thì không tránh khỏi một hồi chen lấn tranh nhau.
Tô Trường An nhướng mày nhưng cuối cùng không có mở miệng ngăn cản, như vậy tuy không tốt vì phàm là sự việc coi trọng tiến hành theo chất lượng, hôm nay ta đã muốn lập uy cũng muốn lập tín, càng muốn mọi người ở đây phục ta, ít nhất ngoài mặt đều phục.
Hắn nghĩ như vậy thì lấy từ trên tay hộ vệ bên cạnh một chén cháo và hai cái bánh bao đi đến trước mặt Hồ Tử dường như còn chưa phục hồi tinh thần lại.
- Ăn đi. - Hắn nói như vậy.
Thân thể Hồ Tử hơi nhúc nhích, dường như đến lúc này y mới phục hồi tinh thần lại vô thức tiếp nhận mấy thức ăn kia sau đó ngẩng đầu liếc Tô Trường An một cái rất thâm ý, nhưng cuối cùng vẫn chống không được đồ ăn hấp dẫn trong tay nên bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Nửa khắc đồng hồ trôi qua, những binh lính này cũng ăn hết đồ ăn trong tay. Bây giờ bọn họ không phát ra bất kỳ âm thanh nào mà dán mắt vào Tô Trường An đang đứng giữa sân như đang đợi gì đó.
Tô Trường An lại đi tới trước người Hồ Tử lần nữa nói:
- Vũ khí của ngươi đâu, mang tới cho ta nhìn một chút!
Hồ Tử sững sờ nhưng rất nhanh đoán được Tô Trường An muốn làm gì, y vội vàng lấy một thanh trường đao từ phía sau đưa tới tay Tô Trường An. Y giờ đây là dâng hai tay, thái độ cung kính hơn lúc nãy không biết bao nhiêu lần.
Tô Trường An nắm đao trong tay loáng thoáng suy ngẫm cảm thấy có gì đó không đúng nên rút đao ra đưa tới trước mắt đánh giá tỉ mỉ một phen.
Lông mày hắn nhíu lại lần nữa, đao này nhìn qua không khác chiến đao bình thường là bao nhưng sau một phen quan sát hắn cảm thấy đao này quá nhẹ, mũi đao cũng rất cùn, màu sắc trên thân đao càng không tinh khiết.
Mặc dù thiên phú đao đạo của Tô Trường An không cao nhưng tốt xấu gì cũng được hai vị tuyệt thế đao khách là Mạc Thính Vũ và Sở Tích Phong truyền thừa cho nên tu vi bây giờ cũng không tầm thường, đao kém như vậy hắn vẫn có thể nhìn ra được.
Hắn ngẫm nghĩ sau đó duỗi tay kia ra vận dụng chút linh lực bắn lên thân đao, cây đao liền gãy đôi trước ánh nhìn soi mói và kinh ngạc của mọi người.
- Tất cả đều giống vậy sao? - Tô Trường An quay đầu hỏi Hồ Tử.
- Tất cả? - Nhưng Hồ Tử lại cười cười. - Cây đao này đã tính là đao tốt số một số hai của Hãm Trận doanh chúng ta rồi. Cuối cùng y còn không vừa lòng liếc Tô Trường An một cái lầm bầm:
- Lại bị người phá cho không còn.
Y nói như vậy đương nhiên không thoát khỏi lỗ tai của Tô Trường An nhưng hắn cũng không thèm để ý, ánh mắt lần nữa quét tới đám người sau đó duỗi ra ngón tay chỉ một phạm nhân đang đứng nói:
- Ngươi, đi ra.
Thân ảnh gầy yếu kia dường như có chút sợ hãi nhưng sau cùng vẫn phồng lên dũng khí đi tới trước.
Ánh mắt Tô Trường An dò xét qua lại trên người gã thấy áo giáp của gã tả tơi không thể che toàn thân, trường thương trong tay thì thân thương uốn cong, đầu thương gỉ cùn.
- Các ngươi phạm sai lầm. Sai lầm lớn! - Lúc này giọng nói của Tô Trường An vang lên.
Thanh âm của hắn thanh tịnh mà kiên định vang vọng bên tai mọi người thật lâu.
- Đương nhiên các ngươi đáng chết.
- Cho nên Trấn Tây Quan không xem các ngươi là người.
- Mà ta không quản dĩ vãng các ngươi làm cái gì nhưng hiện tại cùng dĩ vãng xóa bỏ!
- Từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi.
- Bọn họ ăn cái gì, các ngươi ăn cái đó!
- Bọn họ ở nơi nào thì các ngươi ở nơi đó!
- Bọn họ dùng vũ khí thế nào thì các ngươi liền dùng như thế ấy!
- Ta cũng không thể đảm bảo từng người các ngươi có thể sống sót ở Tây Lương.
- Nhưng ta có thể cam đoan chính là ta coi các ngươi là người, chỉ cần ta còn sống liền không ai có thể khiến các ngươi mất mạng một cách ngu ngốc!
---oo---